Lâm Thanh Hàm cảm thấy đã lâu không thân mật với Khúc Mặc Thương, từ khi chuyện của hai người bị Khúc ba phát hiện ra, nhưng Khúc Mặc Thương bị bệnh nặng phải nhập viện, một loạt sự việc đánh tới khiến hai người trở tay không kịp.
Lam Thanh Hàm mới trải qua mất mát hiện tại đang tìm lại, hận không thể đem Khúc Mặc Thương tiến vào cơ thể mình, để cô sẽ không có cơ hội rời khỏi mình một lần nữa.
Hai người họ hôn nhau không rời, cho đến khi Khúc Mặc Thương có chút thở dốc thì Lâm Thanh Hàm mới buông ra. Đôi mắt hai người đều là thủy nhuận, nhìn đôi môi sưng đỏ của đối phương, lại ôm nhau chờ nhiệt ý hừng hực tan biến.
Khúc Mặc Thương thở hổn hển, sau đó cau mày: “Chị chưa hoàn toàn khỏi bệnh, lại còn có chút ho khan, sẽ không lây bệnh cho em đấy chứ?”
Lâm Thanh Hàm khẽ cười rồi lại hôn cô: “Em không quan tâm, em chỉ muốn hôn chị.”
Khúc Mặc Thương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, hai má hơi đỏ lên, nhất là khi nghe thấy tiếng ho của Khúc Thịng cô càng thêm xấu hổ. Trái lại là trông Lâm Thanh Hàm rất điềm tĩnh tự nhiên, nếu không phải vì đôi tai lộ ra ngoài của nàng hơi phấn hồng, Khúc Mặc Thương sẽ nghĩ nàng đã coi ba cô như không khí.
Khúc Thịnh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Mặc Thương vừa mới tỉnh dậy cần nghỉ ngơi để hồi phục thể lực, hai đứa… hai đứa tiết chế một chút.”
Mặt Khúc Mặc Thương đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoc-khong-lam-yeu/1056982/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.