Không biết qua bao lâu, rốt cuộc bác sĩ từ bên trong đi ra: "Người nhà của Lâm Yên đâu?" Lâm Thanh Hàm lảo đảo chạy tới: "Là mẹ tôi, mẹ tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ nhìn hai tiểu cô nương trước mặt vẫn còn mặc đồng phục học sinh, nhíu nhíu mày, "Ba của hai em đâu, có người lớn không?"
Vốn dĩ sắc mặc của Lâm Thanh Hàm đã tái nhợt lại càng thêm khó coi, nàng chắp tay nhìn bác sĩ, nhưng giọng mũi lại có chút lạnh: "Tôi không có ba, mẹ tôi thế nào?"
Bác sĩ có vẻ sững sờ, Khúc Mặc Thương nhanh chóng bước tới: "Bác sĩ, người bệnh thế nào rồi? Tôi đã gọi cho người nhà, có yêu cầu hay phân phó gì thì có thể nói với tôi."
Thấy thần sắc cô bình tĩnh phun ra chữ rõ ràng, bác sĩ có chút nghiêm giọng nói: "May là trước đó đã được sơ cứu, bệnh nhân đã kịp thời hồi phục nhịp tim, tạm thời giữ được mạng nhưng tình hình vẫn không quá khả quan, đại não bị thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, vẫn còn đang hôn mê, tôi kiến nghị chuyển sang ICU để quan sát theo dõi tình hình."
Tim của Lâm Thanh Hàm căng chặt, nàng quỳ xuống ách giọng nói: "Cầu xin bác sĩ, cứu mẹ tôi, cứu mẹ tôi."
Mắt Khúc Mặc Thương đỏ lên, vội vàng cùng bác sĩ kéo nàng lên.
"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, tiểu cô nương kiên cường một chút, trước tiên bình tĩnh lại." Có lẽ bác sĩ đã đoán được tình hình của bọn họ, trong mắt có chút không đành lòng, thở dài nói với y tá bên cạnh: "Để giường +4 ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoc-khong-lam-yeu/1056897/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.