“Anh ra ngoài đi, em không muốn nhìn thấy anh”.
Sắc mặt của Trần Thiên Hạo trở nên rất khó coi. Anh mím môi giải thích.
“Tiểu Nguyệt à, anh đi vì có chuyện quan trọng mà”.
“Ra ngoài!”
Cơ thể run lên bần bật, Lưu Tiểu Nguyệt kích động gào lên.
Sau đó cô đã ho rất dữ dội. Trần Thiên Hạo vội đỡ lấy cô, nhưng lại bị Lưu Tiểu Nguyệt đẩy ra.
“Ra ngoài đi!”
Ánh mắt cô ngập tràn phẫn hận, gương mặt tái nhợt giần giật trông có đôi phút đáng sợ.
Trần Thiên Hạo mím chặt môi, vẻ âu lo lộ rõ trên khuôn mặt.
Anh bất lực, đành xoay người rời đi.
Lưu Cảnh Minh đang canh chừng ngoài cửa. Trần Thiên Hạo bèn dặn đối phương vào trông nom Lưu Tiểu Nguyệt giúp mình.
Lưu Tiểu Nguyệt nằm trên giường, chẳng còn thiết sống nữa.
Cơn ho dữ dội ấy khiến cô gần như thở không ra hơi.
Lưu Tiểu Nguyệt vốn nghĩ rằng có thể buông bỏ, nhưng cô đã đánh giá cao bản thân mình quá rồi.
Cúi đầu nhẫn nhục suốt nhiều năm ròng rã khiến cô trở thành người luôn phải cắn răng chịu đựng. Nhưng mọi chuyện mà cô vẫn luôn kiên trì đã tiêu tan cả rồi.
Chỉ trong chớp mắt, cô cảm thấy mình đã mất đi tất cả.
Trần Thiên Hạo chính là tất cả của cô.
Đôi mắt không cảm xúc, thẫn thờ ngắm nhìn chiếc lá đang rơi rụng ngoài ô cửa sổ.
Màu lá ngả vàng, cuốn theo cơn gió.
Thoải mái và tự do!
Bay đến nơi mà nó không mường tượng được.
Khô héo ư?
Tàn lụi ư?
Không, bây giờ là tháng Sáu, là mùa của sức sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoang-than-vuong/927021/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.