“Thiên Hạo?”
“Anh đi đâu vậy?”
Tiền Cẩm Lâm nhíu đôi chân mày thanh tú, trông thấy đột nhiên anh đi nhanh như vậy, chợt hiểu ra điều gì đó.
Bực bội giậm chân tại chỗ rồi lập tức đuổi theo.
“Anh dám lừa tôi!”
Vết thương ở eo của anh bị rỉ máu là vì cuộc chiến đấu ác liệt vào tối qua. Mà lần này anh đến bệnh viện cũng không phải là để thăm bệnh Tiền Cẩm Lâm mà là đến thăm mấy cựu binh bị đánh.
Bọn họ được anh chăm sóc nhiệt tình, hào phóng cho nằm điều trị ở phòng bệnh tốt nhất.
Cũng chính là dãy phòng bệnh cùng tầng với cô ta.
Kỳ thực Trần Thiên Hạo không muốn gặp cô ta cho lắm, hơn nữa anh sắp kết hôn rồi, quả thực không biết phải đối mặt với cô ta như thế nào.
Vốn dĩ anh chỉ muốn lặng lẽ đến thăm mấy người lính già rồi về, nào ngờ lại gặp phải cô ta ở ngay ngoài hành lang.
Anh bước đi thật nhanh, nhưng Tiền Cẩm Lâm vẫn đuổi theo bằng được.
Anh không dám dừng bước dù chỉ một lần, thoắt cái đã đi tới phòng bệnh của các cựu binh.
Một phòng bệnh thường sạch sẽ, ngăn nắp có thể để tám bệnh nhân nằm điều trị cùng một lúc.
Người lính già bị cụt tay đang ngồi chung với vài người khác nói chuyện rôm rả.
Giây phút bọn họ nhìn thấy anh đẩy cửa bước vào.
Tất cả đều hưng phấn hết cả lên.
“Cậu Trần”.
Người lính bị cụt tay xông ra đầu tiên, dùng cánh tay kẹp lấy bàn tay của anh.
“Tiền bối!”
Trần Thiên Hạo nhìn thấy bọn họ, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoang-than-vuong/927017/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.