Nhóc 13 ngồi xổm dưới mặt đất, bà Trần ôm thằng bé vào lòng.
“Đứa trẻ ngoan”.
Thằng bé nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng lấy can đảm lấy một pho tượng từ trong ngực mình.
Đó là tượng gỗ khắc hình bà Trần.
“Bà ơi, đây là quà cháu tặng bà”.
“Quà sao?’
Bà Trần nhìn xuống đồ vật mơ hồ kia, nhưng bởi vì nó nhỏ quá nên không thể nhìn rõ được. Tuy nhiên, bà đã nhanh chóng hiểu ra tại sao trên tay thằng bé lại phải dán nhiều băng dán như vậy.
“Bà ơi, hôm qua cháu đến miếu Bồ Tát. Cháu đã cầu xin Bồ Tát rồi, người nhất định sẽ phù hộ cho mắt bà được chữa khỏi”.
Nhóc 13 nghiêm túc nói.
Bà Trần thấy sống mũi cay cay.
Bàn tay gầy guộc dịu dàng xoa đầu thằng bé.
“Cháu ngoan lắm, chắc chắn mắt của bà sẽ được chữa khỏi. Bây giờ bà đã nhìn được nhiều hơn trước rồi. Đợi lần sau bố nuôi của cháu tìm được thuốc tốt là có thể chữa khỏi hoàn toàn”.
Bà Trần nhẹ giọng khen ngợi.
Cảnh tượng này khiến bất kỳ ai chứng kiến cũng phải cảm động rơm rớm nước mắt.
Trần Thiên Hạo lại đột nhiên nhớ ra hôm qua nhóc 13 không ở nhà họ Trần. Lúc đầu anh không để ý lắm, cứ tưởng thằng bé thấy nhiều người của đội phòng chống bạo động bao vây nên sợ hãi trốn đi.
Bây giờ anh mới biết được.
Thằng bé này có lòng tới tận miếu Bồ Tát ở thành Nam, không quản ngại đêm khuya vất vả.
Anh hài lòng gật đầu.
“13, thấy con hiếu thảo như vậy, bố nuôi rất vui”.
Bà Trần cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoang-than-vuong/927016/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.