Trong đại viện.
Bà Trần đang nằm tại ghế mây trên gác.
Bạch Hổ lặng lẽ đứng ngay bên cạnh.
“Tiểu Hổ này, cháu đã gần ba mươi tuổi rồi, sao vẫn chưa lấy vợ thế?”
“Từ cử chỉ lời lẽ của cháu, dì có thể đoán rằng cháu là một đứa trẻ vừa ngoan vừa điển trai”.
Bà Trần cười nói.
Bạch Hổ cũng nhoẻn môi cười.
“Dì à, nào có dễ dàng như vậy ạ? Cháu xuất thân từ nông thôn, bố mẹ mất sớm, không có ai lo liệu chuyện cưới hỏi cho cháu”.
“Hơn nữa, bây giờ đàn ông vẫn còn nhiều lắm, các cậu ấm giàu có còn chẳng có vợ nữa kia. Một người nghèo túng như cháu thì khỏi phải nói rồi/lại càng không cần phải nói”.
“Kết hôn sinh con và chuyện giàu nghèo không có liên quan gì đến nhau đâu, cháu ạ. Thời dì và bố Thiên Hạo, một cân thịt heo ba cân bông vải là lấy vợ được rồi”.
“Dì sẽ nói với Thiên Hạo, cháu cứ tổ chức cưới hỏi ở nhà họ Trần của dì. Cháu không có mẹ thì dì chính là mẹ cháu”.
Bà Trần nói rất nghiêm túc.
“Vậy thì cháu cảm ơn dì nhiều lắm ạ. Chuyện lấy vợ cháu đều nhờ cậy cả vào dì”.
Bạch Hổ cũng không nén được cười.
Nụ cười tựa như tắm trong gió xuân, khoé mắt cũng lấp lánh.
“Mẹ ơi, con về rồi”.
Trần Thiên Hạo hét thật to, sải vài bước đã đến gác.
Thấy vẻ mặt hơi khác lạ của Bạch Hổ, anh thoáng chau mày.
“Thiên Hạo à, con về đúng lúc lắm. Vừa nãy mẹ bảo với Tiểu Hổ là sẽ tìm vợ cho cậu ấy”.
“Ý của con thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoang-than-vuong/927008/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.