Vốn dĩ, anh còn tưởng đầu sói là ký hiệu của Ám Dạ.
Khi người của nhà họ Triệu mua chuộc sát thủ của Ám Dạ để giết ông Trần, cũng đã bất ngờ để lại ký hiệu ấy.
Bây giờ xem ra, mọi chuyện không như anh đã nghĩ.
“Nói cho tôi biết, đó là ai?”, Trần Thiên Hạo cất tiếng hỏi.
Kẻ đeo mặt nạ kia đột nhiên cười to. Hắn nhìn Trần Thiên Hạo, đoạn lắc đầu.
“Tôi sẽ không nói cho cậu biết. Tôi muốn cậu phải sống trong đau khổ, không bao giờ tìm được đáp án mà cậu mong muốn”.
Dứt lời, cơ thể hắn bỗng cứng đờ lại, máu đen chảy ra từ miệng.
Đôi mắt của kẻ đeo mặt nạ dần dần mất đi ánh sáng, rồi chết hẳn.
Trần Thiên Hạo dùng chân đá văng mặt nạ. Đối phương là một người đàn ông trung niên, có một vết sẹo nổi bật chạy dọc từ trái sang phải trên mặt.
Cùng lúc ấy.
Thanh Long, Chu Tước đã chém chết ba võ sĩ áo đỏ, cũng bị một số vết thương ngoài da.
Như thế đã đủ chứng minh Ám Dạ mạnh đến mức nào.
Một phân đà bé nhỏ mà đã có những sát thủ cao siêu/có năng lực cao đến vậy.
Trong lồng sắt, Kẻ Ác được cứu ra, tuy không nhìn thấy Trần Thiên Hạo nhưng vẫn quỳ xuống dập đầu với anh.
Hắn nói.
“Thưa chủ nhân , người này không phải là người của Ám Dạ mà tôi biết”.
“Vậy cậu có manh mối về người đó hay không?”, Trần Thiên Hạo lãnh đạm hỏi.
Kẻ Ác lắc đầu.
Đoạn, hắn chống tay xuống đất, không kìm được nước mắt.
“Tôi đã trở thành kẻ tàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoang-than-vuong/927007/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.