Trần Thiên Hạo có thể thấy rõ tâm tư trong lòng ông, bèn nói.
"Có chuyện gì thì ông cứ nói thẳng đi".
Tiết Thiên Linh cúi đầu đáp.
"Thưa vương, còn chuyện liên quan đến mắt của bà Trần".
"Qua kiểm tra kỹ lưỡng, mắt của bà Trần khả năng cao là chữa khỏi được, nhưng..."
Trần Thiên Hạo cực kỳ ghét nghe kiểu nói ngập ngừng này.
Mặt anh có chút không vui, nói.
"Có chuyện gì ông cứ nói thẳng đi".
Tiết Thiên Linh thành khẩn nói: "Nếu muốn chữa lành đôi mắt của bà Trần thì phải dùng đến một loại thảo dược, đó là nhân sâm nghìn năm!"
Nghe nhắc đến nhân sâm, Trần Thiên Hạo liền cảm thấy nhức đầu.
"Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?"
Tiết Thiên Linh lắc đầu.
"Nhân sâm vẫn là vua của các loại thảo dược, sau khi uống gần như có thể cứu được người đang đứng trước ranh giới mong mang giữa sự sống và cái chết. Việc vương trúng kịch độc năm đó và bệnh tình của đứa bé này đều thuộc dạng gần như không thể cứu được nữa”.
"Đương nhiên, vẫn còn một thần dược trong truyền thuyết nữa, đó là linh chi. Vị thuốc này còn khó tìm hơn cả nhân sâm, vậy nên nhân sâm vẫn thực tế hơn".
Trần Thiên Hạo thở dài, mặc dù anh đang cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Nhưng cũng không đến nỗi tuyệt vọng.
Dù gì, bà Trần cũng đã bị mù bao năm nay, không những mọi người mà e là ngay cả bà cũng đã quen với chuyện này rồi.
Đương nhiên, trước khi quen với tình cảnh này, bà cũng đã từng thất vọng rất nhiều.
“Mắt của mẹ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoang-than-vuong/927002/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.