Nhất định là bánh mật cay, ăn bánh mật cay xảy ra chuyện!
Chết tiệt!
"Tiểu Ngải làm sao vậy?!" Cậu Diệp Vĩnh Thành lo lắng đuổi theo phía sau bọn họ, bị vệ sĩ ngăn lại.
"Võ Giang! Gọi bác sĩ Joel!"
Lệ Tước Phong rống lớn nói, đem Cố Tiểu Ngải ôm lấy bước đi.
*************************
Trên xe, Lệ Tước Phong để Cố Tiểu Ngải ở trên đầu gối của mình, tay một lần lại một lần vuốt ve qua mặt của cô, xoa nhẹ ngực của cô, làm cho cô không bị nôn như vậy nữa.
Xe thể thao chạy ở trên đường chấn động làm cho Cố Tiểu Ngải ở trong hôn mê không có ý thức cau mày, không ngừng mà hô to, "Tôi thật là khó chịu......"
Miệng của cô vẫn là đầy chất nôn dơ bẩn.
Lệ Tước Phong cau mày dùng khăn tay lau sạch cho cô, hướng tới tài xế quát, "Mẹ nó, mở cửa xe một chút!"
"Vâng, Lệ tổng."
"Khó chịu......" Cố Tiểu Ngải ở trong lòng ngực của hắn giãy dụa, ánh mắt lại nhắm chặt.
"Cố Tiểu Ngải, Cố Tiểu Ngải......" Lệ Tước Phong kêu tên của cô, muốn cho cô tỉnh lại.
Trong lòng trừ bỏ kêu khó chịu nói cái gì cũng không nói......
Mẹ kiếp.
Hắn sẽ không nên bắt cô ăn bánh đó!
Trở lại biệt thự Lệ gia, Lệ Tước Phong ôm Cố Tiểu Ngải đi vào bên trong.
Linh Mộc Nại Nại vẫn chờ ở cổng, thấy bọn họ trở về lập tức chạy tới ngăn ở trước mặt hắn, có chút không vui oán trách nói, "A Phong, anh đi đâu? Tại sao lại bỏ một mình em ở lại nhà hằng? Anh có biết em chờ anh thật lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1518028/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.