Lệ Tước Phong ngồi ở trên sô pha, nhìn Cố Tiểu Ngải quỳ xuống, mắt tối đen như mực xẹt qua một chút kinh ngạc.
Bất quá là khâm phục phụ nữ mà thôi.
Ở xã hội hiện đại này đã không tính là chuyện hiếm lạ gì.
Người của nhà này phản ứng có phải hơi quá hay không?
Cô còn quỳ xuống trước mặt cậu cô? Ông ấy cũng không phải ba cô...... Người sinh ra cô không nên giao cho cậu cô mới phải?!
"Hạ lưu! Con có xứng đáng với người mẹ đã chết đi hay không?! Bình thường cậu dạy con như thế nào, tại sao con lại làm ra chuyện xấu hổ mất mặt như vậy!" Cậu tức giận đến nói không ra lời, tay vừa muốn đánh cô.
Lệ Tước Phong đứng lên ngăn cản tay Diệp Vĩnh Thành, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ấy, "Bây giờ cô ta là phụ nữ của tôi, ông đánh cô ta, chính là tát trên mặt Lệ Tước Phong này!"
"Tôi là cậu nó!"
"Cậu thì sao? Tiền ông kiếm được nếu không có tôi thì một đồng cũng đều không rơi đến trong túi ông!" Ông ấy nghĩ tòa soạn báo nhỏ như vậy có thể thuận lợi phát triển, là may mắn sao?
"Diệp gia chũng tôi không thích những đồng tiền dơ bẩn như thế!"
"Nhưng tiền kia là dùng thân thể cháu gái ông đổi lấy, ông phải cảm kích cô ta chứ không phải đánh cô ta!"
......
Lệ Tước Phong nói ra toàn bộ những lời tối tăm xấu xa nhất.
Cố Tiểu Ngải quỳ trên mặt đất, khóc rơi lệ đầy mặt.
"Cô còn khóc cái quỷ gì!" Mợ nhìn Cố Tiểu Ngải không khỏi mắng, "Mặt mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1518027/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.