Trong mắt Lệ Tước Phong đột nhiên chợt hiện tia lạnh, "Ngươi nói cái gì?! Ngươi thực ngu xuẩn? Ngươi để cho cô ấy chạy thoát sao?!"
Cô này còn dám chạy trốn!
Cô làm phản rồi!
"Cố tiểu thư không phải chạy trốn, là Lệ tổng ngài...... kêu cô ấy cút đi." Võ Giang cúi đầu chần chờ nói ra.
"Bịa đặt lung tung!" Hắn làm sao có thể cho Cố Tiểu Ngải cút đi chứ? Hắn còn chưa có trả thù cô mà, làm sao có thể để cô đi!
"Ngày hôm qua, ngài hô to kêu Cố tiểu thư cút, bảo cô ấy đừng nữa xuất hiện ở trước mặt ngài nữa."
Võ Giang nói những câu thành khẩn.
Lệ tổng là quên thật hay giả bộ quên đây? Không phải chuyện tìm người cưỡng bức Cố tiểu thư cũng quên đi chứ?!
Trí nhớ có một chút hỗn loạn.
Ngày hôm qua thật sự uống nhiều rượu lắm, Lệ Tước Phong không nhớ cài gì cả, lạnh nhạt nói, "Vậy ngươi còn đứng ở trong này làm cái gì?! Còn không đi tìm cho tôi! Tìm được lập tức đem cô ấy trở về!"
Cố Tiểu Ngải muốn rời hắn đi như vậy sao?
Không có chuyện tốt như vậy!
"Vâng, Lệ tổng."
Võ Giang gật đầu, đang muốn đi ra ngoài, dáng vẻ bảo mẫu vội vàng vọt vào, sốt ruột thở hổn hễn, "Lệ tiên sinh không tốt rồi, tôi, tôi, tôi vừa mới đi bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho cậu, nhìn thấy Cố tiểu thư trên đầu, trên tay đều dán băng gạc...... Tôi tiến lên muốn hỏi hai câu, cô ấy nói cô ấy đã không còn liên quan đến ngài nữa......"
Lệ Tước Phong sắc mặt nhất thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1518015/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.