Chương trước
Chương sau
"Này, Cố Tiểu Ngải." Chu Chỉ Nghi ngồi vào trước mặt cô, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô, "Ngày đó tại quan hệ hữu nghị, người đàn ông đánh vị bác sĩ nam là ai? Là bạn trai bồ sao? Phải không, phải không, phải không? Mau mau, thành thật nói đi!"
Vị bác sĩ nam tại quan hệ hữu nghị?
Quả nhiên, cô nhìn qua là biết ngay mà......
"Ách......"
"Khẳng định là đúng rồi đúng không?!" Chu Chỉ Nghi kích động nói, "Đẹp trai chết đi! Man chết được! Làm sao bồ tìm đucợ một người đàn ông cực phẩm như vậy chứ?!"
"......" Cố Tiểu Ngải nhìn vẻ mặt Chu Chỉ Nghi say mê mà trầm mặc.
Cực phẩm.
Là cực phẩm, hay không phải cực phẩm, là cực phẩm hỏng.
Cô vừa mới bị Lệ Tước Phong đẩy xuống giường, đuổi ra khỏi khách sạn......
"Tiểu Nghi, có rượu hay không? Mình muốn uống rượu."
"......" Chu Chỉ Nghi kinh ngạc nhìn cô, mắt chữ O mồm chữ A, "Mình có cảm giác không đúng như thế nào đó, Cố Tiểu Ngải, bồ sẽ không phải là bị tên đàn ông cực phẩm kia quăng đi chứ?!"
Bệnh trạng này...... tinh thần trạng thái này...... Cũng quá giống thất tình rồi.
"Đúng vậy, chúng ta đi ăn mừng mình khôi phục tự do!"
Cố Tiểu Ngải cười khổ một tiếng.
Từ hôm nay trở đi, cô hoàn toàn tự do...... còn không sợ cái gì nữa.
Cô cũng không phải tình phụ, cũng không cần lo lắng bị vạch trần.
Lại càng không còn sợ hãi Lệ Tước Phong tùy thời tùy chỗ phát thú tính, đem cô ăn làm mạt tịnh.
Một kết cục thật tốt!
Hoàn mỹ!
"Tiểu Ngải, bồ khóc......" Chu Chỉ Nghi khiếp sợ nhìn cô.
Cố Tiểu Ngải chưa từng nói qua chuyện yêu đương, Chu Chỉ Nghi vẫn là lần đầu tiên thấy cô vì đàn ông mà khóc.
Khóc?
Cô làm sao có thể khóc chứ, giải thoát rồi, tự do rồi, chuyện vui vẻ như vậy cô làm sao có thể khóc chứ......
Cố Tiểu Ngải đưa tay quẹt qua mắt, đầu ngón tay chạm đến một chút ướt át.
Cô thực khóc......
"Đi, mình cùng bồ không say không về, say chúng ta đi tìm Ngưu Lang đi!" Chu Chỉ Nghi cực kỳ nghĩa khí vỗ cái bàn đứng lên, xoay người đi lấy bình rượu cùng ly rượu.
"Tìm Ngưu Lang sao?!"
"Đúng vậy, đàn ông tồi không quý trọng chúng ta, tốn chút tiền tìm Ngưu Lang hầu hạ mình giống như nữ vương, đó là cái việc vui!"
"......"
Lời nói Chu Chỉ Nghi đúng lý hợp tình làm cho Cố Tiểu Ngải nhịn không được nở nụ cười, đột nhiên...... Ngực cũng không phải hoảng như vậy.
Rượu một ly lại một ly vào bụng.
Trên TV phát tiết mục văn nghệ, người MC nói chuyện rất tiếu lâm, hai người phụ nữ ngồi ở trên thảm trước sô pha uống rượu choáng váng......
"Hàng năm, người chết nhiều như vậy tên cặn bã này sao không chết đi!" Chu Chỉ Nghi uống xong một ngụm rượu la lớn.
Cố Tiểu Ngải đã uống say, vẻ mặt hồng hồng, ý thức không tỉnh táo gật đầu theo, "Đúng vậy, làm cho bọn họ chết đi! Toàn bộ chết hết đi!"
"Ôi chao? Tiểu Ngải...... chiếc nhẫn của bồ thật lấp lánh, viên kim cương thật lớn!"
Chu Chỉ Nghi đặt ly rượu xuống, uống đến mặt đỏ bừng tiến mặt đến tay cô, kinh diễm phát ra cảm khái, "Thật đẹp......"
Cố Tiểu Ngải ngây ngốc nở nụ cười một tiếng.
"Ừ, gọi là ‘ yêu em lợi chi lệ ’, nghe nói là lễ vật của quốc vương ở nước Anh trao cho Vương Phi....."
Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón áp út phát ra ánh sáng lấp lánh, nước mắt trào ra.
Cô vì sao còn muốn mang chiếc nhẫn kia.
Đánh mất, cầm bán lấy tiền...... sao còn mang ở trên tay của cô.
Nhưng cô...... Vì sao không tháo xuống?
"Vương Phi đã từng đeo qua sao? Giá trị không ít tiền chứ?" Chu Chỉ Nghi kích động hỏi, "Bạn trai cũ của bồ còn là một kẻ ngốc? Nhìn qua rất trẻ tuổi, con đại gia sao?"
Bạn trai cũ?!
Cô bạn tốt nói chuyện vĩnh viễn sắc bén như vậy.
Đúng vậy, bạn trai cũ...... Lệ Tước Phong là người đàn ông đã từng đi qua cuộc đời cô......
"Ba hắn còn có nhiều tiền hơn hắn......" Cố Tiểu Ngải cười đến ánh mắt mê ly, đầu tựa vào sô pha bên cạnh, "Biết công ty tài chính ở thị trường châu Âu không? Ba hắn chỉ cần lắc lắc ngón tay, muốn làm cho công ty nào sụp đổ thì công ty đó liền sụp đổ......"
"Bồ đừng có khoác lác."
"Mình nói thật sự."
"Ba hắn nếu thật ngông cuồng như vậy, vậy hắn quăng bồ cũng là chuyện bình thường, cái loại công tử có bối cảnh hù chết người làm sao có thể yêu đương đàng hoàng chứ? Đều là chơi đùa."
"Thật không?"
Tầm mắt Cố Tiểu Ngải mông lung nhìn chằm chằm ly rượu.
Lệ Tước Phong có bối cảnh như vậy, ai mới tin hắn là yêu cô thật chứ?
Có thời điểm cô tin, cô thực sự tin như vậy......
Hiện tại, cô cái gì cũng không tin, cái gì cũng không tin.
Giữa nam và nữ đã là một trò chơi lớn, chơi đùa mà thôi...... Ai cảm động trước sẽ thua.
Cố Tiểu Ngải uống hết toàn bộ rượu trong ly, đầu đã muốn mê muội rồi.
"Tiểu Ngải......"
"Sao?"
"Giống như mình có điểm gì là lạ."
"Sao?"
"Toàn thân mình ngứa...... mình giống như ngộ độc cồn rồi......"
"...... Cái gì?!"
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ có chút thanh tỉnh, quơ quơ đầu làm cho tầm mắt mình tỉnh táo một ít, chỉ thấy Chu Chỉ Nghi ngồi ở trước mặt cô liều mạng gãi cánh tay, trên mặt đã nổi những nốt mẫn đỏ giống như phát sởi......
"Đi, mình đưa bồ đi bệnh viện."
"Ô ô, bồ vốn thất tình là mình nên an ủi bồ mới phải."
"......"
Cũng phải, cô vốn mới là người cần được an ủi, cần được chiếu cố.
Không đúng.
Cô Cố Tiểu Ngải không cần người khác chiếu cố, chính cô chiếu cố được chính mình.
Từ lúc bắt đầu ăn nhờ ở đậu, cô vẫn tự chiếu cố cuộc sống của chính mình.
Cầm chiếc nhẫn hình giọt lệ trên tay tháo xuống quăng vào ngăn tủ......
Cố Tiểu Ngải chính mình còn run rẩy giúp đỡ Chu Chỉ Nghi lảo đảo đi ra ngoài.
Từ hôm nay trở đi, cô sẽ quên đi Lệ Tước Phong, làm Tiểu Ngải như lúc trước.
Chỉ mong......
Cô còn có thể làm được......
*************************
Đầu bị đau giống như búa bổ, đau đầu muốn nứt ra.
Lệ Tước Phong trên giường tỉnh lại, phát đau đầu, đưa tay muốn ấn nội tuyến mới phát giác nơi này là phòng tổng thống trong khách sạn, không phải biệt thự Lệ gia.
Ga trải giường nhăn nhúm, trên giường lớn biểu lộ nhiều dấu vết nam nữ quan hệ.
Mì đâu?
Sau khi hắn đâm xe hôn mê một ngày một đêm, nằm ở trên giường bệnh ba ngày, bảo mẫu đưa cơm tới quả thực không thể ăn vào, nhìn rất khó ăn.
Hắn muốn ăn mì do Cố Tiểu Ngải nấu.
Mì đâu?
Không phải hắn đã kêu bảo mẫu đi lấy rồi sao?
Trí nhớ chậm rãi truyền đến, suy nghĩ một chút như nhớ ra.
Bảo mẫu đem mì bưng tới, nhưng hắn chưa ăn, vừa nghĩ tới Cố Tiểu Ngải này, Lệ Tước Phong nhất thời tức điên lên...... Một phen đập bể bát mì, đổi thành uống rượu.
Người phụ nữ không biết phân biệt.
Hắn yêu thương cô còn chưa đủ sao? Cho hắn bị cắm sừng! Phản bội hắn!
Cố Tiểu Ngải!
Hắn hận không thể giết cô! Đem cô giết chết không còn một mảnh, hắn cũng không cần phiền não như vậy!
Từ lúc hắn bắt đầu học lái xe cho tới bây giờ, vẫn là lần đầu tiên gây ra vụ tai nạn xe cộ không nhỏ như vậy.
"Bảo mẫu! Bảo mẫu!"
Lệ Tước Phong bực mình rống lớn nói, tay gõ cái trán, hắn đã lâu không có say qua đêm.
Cửa phòng bị mở ra, Võ Giang mang một mắt kính lớn không chút thay đổi đứng ở cửa, giọng điệu cung kính, "Bảo mẫu chưa đến đây ạ."
"Bảo bà ấy mang bộ quần áo lại đây!"
"Vâng"
Võ Giang lên tiếng liền chuẩn bị đi ra ngoài.
"Cố Tiểu Ngải đâu?"
Lệ Tước Phong lạnh lùng đặt câu hỏi, cái cô đó đã chạy đi đâu rồi.
"Cố tiểu thư đi rồi." Võ Giang đứng đắn trả lời.
"Đi đâu?"
"Không biết ạ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.