Xe tăng tốc, chạy nhanh đi.
Sở Thế Tu giữ xe lăn của cô lại, không cho người cô lay động do xe đột nhiên tăng tốc.
Cố Tiểu Ngải trầm mặc hai mắt nhắm nghiền, cô biết Sở Thế Tu rất cố chấp, không có người nào ngăn được.
Chỉ mong sự tình sẽ không thay đổi quá tệ.
"Anh muốn dẫn em đi đâu?" Cố Tiểu Ngải hỏi.
"Đi một nơi...... Vẫn muốn dẫn em tới đó." Giọng nói Sở Thế Tu dịu dàng.
Cố Tiểu Ngải không nói nữa, hai tay căng thẳng nắm thành quyền, trong lòng nói không nên lời bất an.
"Em ăn sáng chưa?" Sở Thế Tu xoay người đi đến trước mặt cô, cưng chìu sửa lại một chút tóc của cô, "Anh cho người nấu cháo cho em được không?"
Đầu ngón tay của anh sạch sẽ, ấm áp......
Đủ để cho cô động lòng.
Cố gắng khống chế tâm tình của mình, Cố Tiểu Ngải lắc lắc đầu, nói, "Không cần, em không đói bụng."
Thấy phản ứng này của cô, Sở Thế Tu vén tóc dài của cô lên, có chút lúng túng hỏi, "Anh mang em đi như vậy...... không phải em chán ghét anh chứ?"
Cố Tiểu Ngải dùng sức rất nhanh xua tay, hốc mắt lại thiếu chút nữa rơi lệ.
Mỗi một lần nhìn thấy Sở Thế Tu, cô đều thực gian nan khống chế tâm tình của mình.
Anh đối với cô thật sự ảnh hưởng quá lớn......
Cô thực quá khó khăn để kiềm chế.
Cô thích anh, thích đến nỗi...... Cái gì cũng có thể làm, cái gì cũng có thể buông tha cho, lại làm sao có thể chán ghét anh chứ?
Cô chỉ là sợ...... anh chán ghét cô thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1517951/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.