Nghe vậy, Sở Thế Tu trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
“Ngải Ngải.”
“Dạ?”
“Em vội vã đuổi anh đi như vậy sao?” Sở Thế Tu thấp giọng hỏi, tiếng nói thấp đủ nghe.
Tim đập vụn vỡ.
Cô không phải vội vã đuổi anh đi.
Cô là vội vã đem mình đuổi ra xa, không muốn cho anh hiểu biết rõ ràng về cô.
Đứng ở trước mặt anh, cô có nhiều tự ti lắm.
Không biết nên nói cái gì, Cố Tiểu Ngải lấy Lệ Tước Phong làm cái cớ, “Thực xin lỗi, anh ấy...... còn đang chờ em.”
Nói xong, Cố Tiểu Ngải xoay người rời đi, hốc mắt lại bắt đầu chua xót.
“Ngải Ngải......”
Sở Thế Tu có chút vội vàng từ sau nắm lấy tay cô, không cho cô rời đi.
Chỉ phúc bị này nọ cánh tay.
Trên ngón áp út của cô có một chiếc nhẫn bảo thạch hình giọt lệ lóng lánh sáng rọi loá mắt, khéo léo tinh xảo, làm nổi bật tay trắng nõn của cô......
Tầm mắt Sở Thế Tu trong nháy mắt ngưng trệ, kinh ngạc nhìn cô.
Cố Tiểu Ngải có chút bối rối đưa tay rút trở về, cắn môi tâm không hiểu hoảng loạn.
Chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi.
Cô cần gì phải khẩn trương......
“Yêu em lợi chi lệ?” Sở Thế Tu không thể tin nhìn cô, lại có chút cố chấp nắm lên tay cô, nhẫn bảo thạch mang trên ngón áp út của cô, thể hiện ý từ gì đó không bình thường.
Giống như không thể khống chế, Sở Thế Tu rất nhanh xiết chặt lấy tay cô, nắm chặt tay làm cô đau nhíu mày.
“Sở Thế Tu, đừng như vậy.” Cố Tiểu Ngải bị đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1517924/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.