Editor: YYone
Khoảnh khắc ấy, Phương Điền như thể nhìn thấy thần tiên giáng trần.
Cậu nước mắt lưng tròng nhìn người đàn ông mặc đồ đen trước mặt, chân thành tha thiết mà gọi. "Anh ơi!!!"
Đồng đội phớt lờ cậu.
Nhưng Phương Điền không buồn chút nào, bởi vì cậu đã thấy một trái tim ấm áp, chân thành, lấy việc giúp đỡ người làm niềm vui ẩn sau bộ dáng lạnh lùng của đồng đội.
Đồng đội chẳng qua chỉ không giỏi ăn nói mà thôi.
Phương Điền vừa cảm động vừa chạy lên chạy xuống loot hết tất cả hòm trong trường.
Cậu cực kì thích nhặt hòm, đến mức Phương Điền nghĩ kiếp trước có khi mình là một cái hòm thành tinh,
Nhặt xong đồ, trên người Phương Điền đã trang bị một cái mũ hai, một cái giáp ba, tay trái cầm súng trường, tay phải cầm Mini, nhét đầy cả balo ba. Bây giờ cậu cảm thấy mình đã siêu mạnh rồi, cần phải tìm người khác làm một trận đọ súng kích thích thôi.
"Anh ơi, tiếp theo mình đi đâu thế!"
Giọng nói tràn ngập tự tin, háo hức muốn xung trận.
So với giọng điệu đáng thương thê thảm rúc ở một góc cầu thang ba phút trước cứ như hai người khác nhau vậy.
Sở Tinh Chiết không biết nghĩ tới điều gì, hắn cười khẩy một tiếng, nói. "Chờ bo thu."
Vì thế Phương Điền liền ngây ngô đứng ngốc ở trong trường, chờ vòng bo thu hẹp.
Lần này bọn họ khá may mắn, ba lần vòng an toàn đều nằm gần trường học.
Trên góc phải bản đồ hiển thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-doi-gioi-lam-nung-qua-lam-sao-bay-gio-/3569386/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.