"285 gần chỗ tảng đá, đánh đi." 
"Tôi...tôi không thấy ai hết á." 
"Cậu là người mù à?" 
"..." 
Phương Điền không nói lời nào, cậu nhịn được. 
Nhưng Sở Tinh Chiết hiển nhiên không có ý định bỏ qua cho cậu, hung hăng gây sự nói: "Câm rồi hả?" 
"Không có..." 
"Không có cái gì? Không có mù hay không có câm." 
Phương Điền nghi ngờ đồng đội đang nhắm vào cậu, nhưng cậu không có chứng cứ. 
Cậu lộ ra biểu cảm ấm ức, mặt nhăn nhúm cả lại, trả lời: "Không có nhìn thấy người nào, cũng không có bị câm." 
Sở Tinh Chiết cười khẩy, "à" lên một tiếng, tạm thời tha cho cậu. 
Phương Điền thở phào một hơi. 
Sau đó Sở Tinh Chiết dùng hành động nói cho cậu biết, cú thở phào này của cậu là quá sớm rồi. 
Lúc Phương Điền bị bom nổ trúng. 
Sở Tinh Chiết: "Bộ cậu là heo hả? Không nghe thấy tiếng ném bom hay gì?" 
Lúc Phương Điền đấu súng với người ta bị hạ gục. 
Sở Tinh Chiết: "Cậu có thể nào bắn trúng một viên không, trúng lòng bàn chân cũng được?" 
Phương Điền nhìn thấy sườn núi đối diện có người, cầm 98K lên ngắm bắn người ta, vừa bắn vừa đếm số: "98K phát súng thứ nhất." người vẫn đứng đấy. 
Cậu tiếp tục bắn: "Phát thứ hai." 
"Phát thứ ba, hắn chết chắc!" 
"Phát thứ tư..." 
Người ta vẫn không ngã xuống. 
Sở Tinh Chiết cười lạnh: "Nào, cậu đếm tiếp đi, một băng đạn 98K có 5 viên, tôi xem xem cậu định bắn mấy phát, mười phát 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-doi-biet-lam-nung-qua-lam-sao-day/2521223/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.