Ngày hôm sau, Thái tử toát một thân mồ hôi, sốt cao rốt cuộc cũng lui đi.
Hắn ngồi dậy, khi đang chuẩn gọi thân vệ vào cửa, mắt lại liếc thấy một người đang cuộn tròn ở dưới chân.
Hóa ra là tiểu cung nữ tối hôm qua.
Nàng ta chưa đi, vẫn còn đợi ở đây chiếu cố hắn một đêm.
Trong nháy mắt sắc mặt của Thái tử trở nên khó coi, nhìn chằm chằm Vệ Chiêu một lát, thẳng cho đến khi lông mi của nàng khẽ nhúc nhích, hắn mới thu hồi ánh mắt.
Khi Vệ Chiêu tỉnh thì phát hiện Thái tử cũng đã tỉnh, nhớ tới lời cảnh cáo của hắn ngày hôm qua, vội vội vàng vàng quỳ xuống đất, nhỏ nhẹ giải thích: “Điện hạ, nô tỳ không có nằm trên giường của ngài…”
“Đi ra ngoài.” Thái tử lạnh lùng nói.
“Nô tỳ tuân mệnh.” Vệ Chiêu hoảng hốt bò từ dưới đất dậy, lui ra khỏi tẩm điện.
Nàng đi rồi, Thái tử cúi đầu, nhìn tiết khố nhô lên, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Sau khi thân thể khỏe mạnh trở lại, Thái tử đã vội đến thư phòng xử lý chính vụ.
Vệ Chiêu đứng trước cửa thư phòng, vừa nhìn thấy hắn đã nở một nụ cười nhu thuận.
Mặt của Thái tử tối sầm, bước thẳng vào thư phòng.
Triệu Đà bước ngay phía sau hắn, vừa mới đóng cửa xong đã bị nhận lấy một cuốn sách do Thái tử ném tới.
“Sao nàng ta lại ở đây?” Thái tử ngồi ngay phía sau thư án, chất vấn.
Triệu Đà vội vã trả lời: “Nàng ta được Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-tang-kieu/3548608/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.