Chương trước
Chương sau
Một đường trở về, Tiểu Hỉ Tử đều nhìn sắc mặt Vệ Phó.
"Nhìn cái gì?"
Tiểu Hỉ Tử cười hắc hắc: "Nô tài thấy tâm trạng của điện hạ hình như không tệ. "
Vệ Phó liếc hắn một cái, không nói gì.
Trở lại Đoan Bổn cung, bởi vì bình thường Vệ Phó hay dậy lúc này nên các thái giám đều đã chuẩn bị tốt hết thảy, nước nóng, xiêm y.
Thậm chí là bữa sáng, đều đã mang từ phòng ăn tới, đợi ở bên ngoài chờ truyền.
Vệ Phó lau người rửa mặt một phen, thay đổi một bộ thường phục màu xanh.
Lúc này bữa sáng đã được bày ra.
Bữa sáng hôm nay, Vệ Phó ăn được nhiều hơn hẳn so với hai ngày trước. Hắn dùng hai chén cháo, còn dùng thêm một lồng bánh bao long nhãn, một đĩa bánh thịt nướng và mấy miếng bánh khoai lang gạo nếp rồi mới dừng.
Thân phận Thái tử mặc dù cao hơn các hoàng tử khác, khi đọc sách cũng không cùng chỗ với họ, nhưng quy định đọc sách vào giờ Mão thì giống nhau. Đây là quy củ của tổ tông, ai cũng không thể miễn, cho nên Vệ Phó bình thường đều là giờ Dần bốn khắc sẽ dậy, giờ Mão thì đi Văn Hoa điện.
Hiện tại đang là mùa hè, trời sáng sớm, đến giờ này trời cũng đã tờ mờ có sáng, nếu đổi lại là mùa đông, cũng là giờ này nhưng lúc ra cửa trời vẫn tối om, còn phải thắp đèn lồng để soi.
Dùng bữa xong, trước khi ra khỏi cửa, Vệ Phó đột nhiên nói: "Đổi phòng cho nàng. "
Người ở bên ngoài còn chưa kịp phản ứng, duy chỉ có Tiểu Hỉ Tử vội vàng đáp một câu, nhanh chóng đi xuống phân phó, xong việc lại cùng Vệ Phó đi Văn Hoa điện.
Lúc Vệ Phó đến Văn Hoa điện, ở đó đã có học sĩ Hàn Lâm Viện đang chờ.
Hai người thi lễ với nhau, Vệ Phó ngồi xuống, học sĩ thì bắt đầu giảng bài.
Các lão sư dạy hắn đều là những người có học thức đứng đầu Đại Yến, theo số tuổi tăng dần của hắn, những quy sách nên đọc đều đọc xong, còn lại chính là củng cố lại những kiến thức đã học được, nhằm chuẩn bị cho tương lai quan chính.
Những buổi chuẩn bị như thế này đã kéo dài gần hai năm, Một ngày Yên Phong Đế không hạ mệnh cho phép Thái tử quan chính nghị chính, thì ngày đó Thái tử phải tiếp tục đọc sách, cho nên hiện tại mỗi ngày đi học như này cũng chỉ là hình thức.
Nhưng đó dù chỉ là hình thức thì cũng không thể không đi.
Việc giảng dạy kéo dài cho đến giờ Thìn, người phụ trách đọc và nghe đọc đều đi ăn, nghỉ ngơi một lát, rồi tiếp tục việc giảng dạy.
Sau đó Thái tử có thể trở về Đông cung, hoặc là ở đây tiếp tục đọc sách tập chữ. Bình thường, Vệ Phó đều phải đi Tử Thần điện cùng Khôn Nguyên cung thỉnh an, rồi mới trở về Đông cung.
Lúc Vệ Phó đến Tử Thần điện, Nguyên Phong đế vừa cùng đám đại thần thảo nghị xong công việc.
Nguyên Phong Đế năm nay đã bốn mươi ba tuổi, đang là thời kì tráng niên, diện mạo nhã nhặn, dáng người gầy gò, nếu không phải mặc long bào màu vàng tươi sáng, nhìn không giống hoàng đế, ngược lại giống như nho sĩ văn nhân.
Hắn hình như đang suy nghĩ triều vụ gì đó, khi Vệ Phó vấn an, hắn mặc dù đáp lại nhi tử, nhưng nhìn ra được hắn vẫn có chút phân tâm.
Vệ Phó nhìn phụ hoàng một cái.
Hắn nhớ rõ lúc mình còn nhỏ, phụ hoàng cũng đối đãi với hắn thân thiết, thậm chí còn tự tay khai sáng cho hắn. Nhưng đến khi phụ hoàng đăng cơ, sau khi hắn được phong làm Thái tử đời thứ ba ở Nguyên Phong, một năm sau phụ hoàng bắt đầu lạnh nhạt với hắn.
Phụ hoàng nói Thái tử là Thái tử, không giống các hoàng tử bình thường, cho nên chỉ hỏi hắn đọc sách, chỉ hỏi hắn trung hiếu lễ nghi, đại hoàng huynh rõ ràng lớn hơn hắn hai tuổi nhưng phụ hoàng lại đối đãi với hắn rõ ràng thân thiết hơn rất nhiều, còn có thể tự tay chọn tuấn mã đưa cho Đại Hoàng huynh, càng không cần nói đến mấy hoàng đệ phía dưới.
"Thái tử còn có việc gì?"
Thấy Thái tử vấn an xong, cũng không lui ra như trước, Nguyên Phong đế kinh ngạc ngẩng đầu.
Vệ Phó khẽ mím môi, hành lễ nói: "Nhi thần cáo lui. Phụ hoàng bảo trọng long thể, không cần quá mức vất vả, triều vụ tuy trọng yếu, nhưng long thể của phụ hoàng quan trọng hơn. "
Khóe miệng Nguyên Phong nở nụ cười, gật gật đầu: "Thái tử hiếu tâm, trẫm sẽ bảo trọng long thể. "
Lúc từ Tử Thần điện đi ra, Thái tử liền chạm mặt Tuyên Vương.
Tuyên Vương là con trai thứ tư của tiên hoàng, được Nguyên Phong đế trọng dụng, năm xưa vẫn ở biên quan Cầu Mã, chiến công hiển hách, mãi đến mấy năm gần đây bị bệnh nặng ở chân, mới trở lại kinh thành dưỡng bệnh.
Hai bên mai của hắn hơi có chút trắng bệch, diện mạo anh vũ, mang theo gió sương, thân hình cao lớn, khí chất thiết huyết vừa nhìn đã biết là xuất thân hành ngũ.
"Hoàng thúc."
Nhìn thấy Vệ Phó, Tuyên Vương lộ ra một nụ cười.
"Thái tử tới thỉnh an Hoàng huynh?"
Vệ Phó đối với vị hoàng thúc này kỳ thật rất kính nể, khi còn nhỏ Tuyên Vương tự tay dạy hắn kỵ xạ công phu, năm xưa cho dù Tuyên Vương ở bên ngoài, hàng năm cũng không ít lần tặng đồ cho Đông cung, tình cảm tất nhiên là thân thiết.
"Đúng vậy, đợi lát nữa còn phải đến cung mẫu hậu." Dừng một chút, Vệ Phó lại nói, "Hoàng thúc, gần đây ta mới có được da hổ trắng, ngày mai cho người đưa đi vương phủ. "
Da hổ quả thật hiếm thấy, nhất là da bạch hổ, nhưng đối với thân phận Tuyên Vương mà nói, cũng không khó. Nhưng nếu là Thái tử tặng, Tuyên vương tất nhiên là không có đạo lý không chịu nhận, cũng không nói lời khách khí.
Hai người lại hàn huyên vài câu.
Tuyên Vương nhìn Vệ Phó một cái nói: "Thái tử hiện tại mỗi ngày còn đang đọc sách ở Văn Hoa điện? "
Nghe vậy, Vệ Phó không nói gì, chỉ khẽ mím môi.
Thấy vậy, Tuyên vương có ý gì?
"Hoàng huynh cũng thật sự là, chờ bổn vương tìm cơ hội khuyên nhủ hắn, tuổi của ngươi cũng không nhỏ, nào có người vẫn đọc sách như vậy, làm cho người ta chê cười."
Vệ Phó mím môi cười: "Hoàng thúc phí tâm rồi. "
"Phí tâm gì, bổn vương cũng là coi trọng ngươi, " Tuyên vương hơi có chút cảm thán, vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Ngươi không phải còn muốn đi đến thỉnh an hoàng hậu sao, mau đi đi. "
Vệ Phó lại hành lễ một lần nữa, mới rời khỏi nơi này.
Tuyên vương nhìn chăm chú vào bóng lưng rời đi của hắn, thật lâu sau mới lắc đầu, dường như có chút cảm thán.
Hắn đi vào Tử Doanh môn, trong lúc hành tẩu hơi có chút trì trệ, nhìn ra được trên đùi có vết thương, hắn bước đi kiên nghị thong dong.
Vệ Phó đi vào Khôn Nguyên cung.
Lúc này Hoàng hậu vừa mới xử lý xong cung vụ, có chút mệt mỏi xoa xoa trán, nghe nói Thái tử đến, liền sai người mời Vệ Phó vào.
"Mẫu hậu."
Vệ Phó hành lễ, ngồi xuống ghế dựa phía dưới.
Hai mẹ con kỳ thật không có nhiều lời để nói, chỉ là thói quen mà thôi, năm xưa cũng không phải như vậy, cũng không biết từ khi nào đã thành như vậy.
Nghênh Xuân tiếp nhận trà trong tay tiểu cung nữ, tự mình bưng tới cho Vệ Phó.
Giữa lúc đặt trà, nàng ám chỉ nhìn Vệ Phó.
Vệ Phó thầm thở dài, lấy lại tinh thần nói chuyện với mẫu hậu.
Bởi vì thật sự không có chuyện vặt vãnh để nói, hắn liền nói đến chuyện hôm nay gặp Tuyên vương, tự nhiên nhắc tới lời Tuyên vương nói với hắn.
Lê hoàng hậu ngồi trên phượng tọa, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
"Tuyên vương không phải người tốt, ngươi không nên tiếp xúc quá nhiều với hắn."
Những lời này cũng không phải là lần đầu tiên Lê hoàng hậu nói với Thái tử, mà là lần thứ hai, nhưng Vệ Phó cũng không nghe vào, lần đầu tiên Lê hoàng hậu nói, hắn còn vì việc này cùng hoàng hậu tranh chấp vài câu, sau đó Hoàng hậu không đề cập đến việc này, không nghĩ tới lần này lại nhắc tới.
"Mẫu hậu nhiều lần nói hoàng thúc không tốt, nhi thần muốn biết Hoàng thúc chỗ nào không tốt, mẫu hậu luôn không nói lý do, mà chỉ biết ra lệnh cho nhi thần."
Thấy nhi tử không nghe, Hoàng hậu hơi mím chặt môi.
"Bổn cung nếu đã nói như vậy, tự nhiên có lý do của bổn cung."
Vệ Phó ghét nhất là điểm này của hoàng hậu, luôn tự cho là mình đúng, luôn nói bổn cung là vì tốt cho ngươi, Vệ Phó cũng không nhìn ra chỗ nào là vì tốt cho hắn, chỉ thấy Hoàng hậu đều muốn sắp xếp mọi việc thay hắn.
Phụ hoàng như vậy, mẫu hậu cũng vậy.
Phụ hoàng vẫn không cho hắn quan chính, cho nên thái tử đã mười bảy tuổi vậy mà còn đang đọc sách, khiến cho trong triều nghị luận sôi nổi, trong bóng tối có không ít người chê cười hắn là thái tử còn đang đọc sách.
Mẫu hậu càng không cần phải nói, toàn bộ Đông cung khắp nơi đều là bóng dáng của nàng, ngay cả Trần Cẩn cũng là người của nàng, vì không để cung nữ làm cho hắn tham luyến nữ sắc, bại hoại đức hạnh của hắn, cho nên bên cạnh hắn đều là thái giám, bởi vì hắn sắp đại hôn, nàng lại nhét mấy cung nữ tiến vào để hắn hiểu biết việc đời.
Những ví dụ như thế này còn có quá nhiều, không kể xiết, nhưng trên có hiếu đạo cùng Thái tử đức hạnh đè ở đây, một bên còn có cung nữ thái giám từ trong đó giải quyết công việc, Vệ Phó mỗi lần có bất mãn gì đều bị đè xuống, nhưng điều này cũng không có nghĩa là có một số vấn đề không tồn tại, chỉ là tầng tầng lớp lớp tồn đọng xuống, chỉ đợi một điểm cháy sẽ đồng loạt bộc phát.
"Vậy lý do là gì?"
Nghênh Xuân vội vàng đi tới: "Điện hạ, lúc trước nô tỳ quên, nương nương có sai người làm thường phục cho điện hạ, nô tỳ dẫn ngài đi xem một chút. "
Cái cớ này thật sự què quặt, nhưng Nghênh Xuân cứng rắn lôi kéo Vệ Phó đi ra ngoài, Tiểu Hỉ Tử cũng sợ tới mức ở một bên đẩy hắn, hai người hợp tác đưa Vệ Phó ra ngoài điện.
"Điện hạ, ngươi thông cảm cho nương nương, nương nương cũng không dễ dàng." Trong mắt Nghênh Xuân đều là cầu xin.
"Cô cô..."
Nghênh Xuân đẩy hắn, để cho Tiểu Hỉ Tử nhanh chóng hầu hạ chủ tử đi.
Sau khi Vệ Phó rời đi, nàng mới trở lại điện.
Lê hoàng hậu đã đi nội điện.
Trong điện không có người hầu hạ, nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, mặc hoa phục, đầu đầy châu thúy, thân ảnh tiêu sái.
Nghênh Xuân có chút đau lòng đi tới.
"Nương nương, vì sao người không nói thẳng với điện hạ?"
Lê hoàng hậu ngồi ngay ngắn, nhìn gương người diễm cao quý nhưng khuôn mặt cứng ngắc, trước mắt nàng có màu xanh đen nhàn nhạt, toàn bộ dựa vào trang điểm che lấp mới nhìn không rõ ràng.
Hoàng hậu có thể không xinh đẹp, nhưng nhất định không thể chật vật, một khi lộ ra thái độ chật vật, Lang Lang Hổ Báo đều sẽ xông lên, xé rách nàng.
"Nói cái gì?"
"Nói Tuyên vương hắn đối với ngài có ý không tốt..."
"Hắn cũng không có ý tốt với bổn cung, hắn chỉ là ám chỉ bổn cung, có thể hỗ trợ trong chuyện Thái tử quan chính."
"Có thể..."
Nghênh Xuân ngập một chút, mắt đầy đau lòng nhìn Hoàng hậu.
"Hơn nữa bổn cung cũng quả thật cần hắn."
Hoàng hậu buông trâm phượng trong tay xuống, từ từ nói: "Bệ hạ kiêng kỵ Lê gia, phụ thân cùng ca ca vì ta và Phó nhi ủy khuất nhiều năm, hiện giờ hắn lại kiêng kỵ Phó nhi, vẫn không cho hắn vào triều quan chính, thế cho nên triều thần nghị luận sôi nổi, Tam hoàng tử tứ hoàng tử cùng Hiền phi Đức phi các nàng như hổ rình mồi, mưu toan dao động vị trí của nhi tử ta. Có Tạ gia, nếu lại có Tuyên vương hỗ trợ, Phó nhi vào triều quan chính thành nắm chắc sẽ càng lớn. "
"Nhưng Tuyên vương năm đó từ khi ngài được tứ hôn làm Thái tử phi, đã..."
Hoàng hậu đứng lên, thẳng vai.
"Ngôi vị Thái tử chỉ có thể là của Phó nhi, cũng chỉ có hắn mới có thể ngồi lên ngai vàng."
Vệ Phó đè nén tức giận đi về phía trước, dọc theo đường đi cũng không để cho người ta phát hiện Thái tử có cái gì không đúng.
Vào cửa Đông cung, mặt hắn mới trầm xuống.
Tiểu Hỉ Tử một đường đi theo phía sau, cũng không dám nói chuyện.
Trở lại Đoan Bổn cung, Vệ Phó vào Hoằng Nhân điện, ngồi xuống sau thư án, không nhúc nhích. Tiểu Hỉ Tử liếc hắn một cái, lén lút đi xuống.
Hắn tìm đến Tiểu Lộ Tử hỏi: "Nói đổi phòng cho Phúc Nhi cô nương đã làm chưa? "
"Đã thay đổi, Trần tổng quản đổi người sang ở đường vũ phòng ở phía đông, một dải ba gian phòng lớn, rất rộng rãi." Bẩm báo xong, Tiểu Lộ lại tò mò nói: "Ca ca làm sao hỏi chuyện này? Có phải điện hạ hỏi không? "
Hắn chép miệng, vẻ mặt hâm mộ nói: "Xem ra vị này thật sự là không ổn rồi, phỏng chừng trước khi Thái tử phi vào cửa, cũng chỉ có nàng. "
Tiểu Hỉ Tử một tay áo gãi đầu, cười mắng: Nhiều lời vô nghĩa như vậy, chuyện của chủ tử là ngươi có thể nghị luận? Được rồi, đi xuống đi. "
Nói xong, vội vàng trở về Hoằng Nhân điện.
Lúc đi vào, hắn cố ý bưng khay trà đến, đặt một chén trà trước mặt Vệ Phó.
"Điện hạ, ngài uống trà, nô tài vừa mới cho người pha."
Lại nở cười nói: "Nô tài vừa xuống hỏi qua, phòng của Phúc Nhi cô nương đã thay đổi, đổi sang phía đông, ở phía sau tẩm cung của ngài, nghe nói là một dãy phòng lớn, rộng rãi, Phúc Nhi cô nương vui mừng liên tục tạ ơn. "
Vệ Phó liếc hắn một cái: "Được rồi, đừng lấy lời này ra dỗ ta, ta cho dù đổi phòng vàng cho nàng, nàng cũng sẽ không vui đến mức giống như ngươi nói. "
Tiểu Hỉ Tử bị vạch trần cũng không xấu hổ, cười nói: "Nô tài thừa nhận nô tài có chút phóng đại, chủ yếu là nô tài cũng quên hỏi, điện hạ nếu tò mò Phúc Nhi cô nương phản ứng thế nào, không bằng đi xem một chút? "
"Ban ngày ta đi xem một cung nữ còn ra thể thống gì!"
Kỳ thật rất nhiều lúc, Tiểu Hỉ Tử là đau lòng thay Thái tử.
Tuổi của hắn và Thái tử không chênh nhau bao nhiên, hai người xem như cùng nhau lớn lên, biết chủ tử thân là Thái tử, nhưng cuộc sống cũng không tự do.
Nhìn một cái, nhìn trúng một cung nữ, dù mới hai ngày, muốn gặp đều phải khắc chế.
Người bên ngoài nhìn chằm chằm Đông cung, Hoàng hậu nương nương quản Đông cung, đều nói Đông cung địa vị cao quý, là thái tử, là quốc bản, nhưng ai có thể nghĩ đến 'quốc bản' lại sống thành như vậy, còn không bằng các hoàng tử khác, chờ phong vương ra khỏi cung liền tự do.
Những lời này Tiểu Hỉ Tử không thể nói ra miệng, hắn là một nô tài lại dám nói những lời này, không cần Thái tử phát tác lên hắn, bệ hạ cùng nương nương cũng có thể lấy đầu hắn.
"Điện hạ ở bên ngoài còn phải khắc chế nhẫn nhịn, chúng ta bây giờ đang ở trong cung của mình, cho dù Trần tổng quản biết, cũng sẽ không nói gì."
Nghe được Trần Cẩn, làm cho Vệ Phó nổi lên vài phần tinh thần, cũng là hắn vừa rồi ở Khôn Nguyên cung nghẹn một bụng tức giận, lúc này nghịch phản tâm cũng nổi lên.
"Đi thôi, đi xem một chút."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.