Trong doanh trại chỉ có Sử phá quân cùng với mấy tướng sĩ trẻ tuổi, người của Hắc Kỵ Quân đi gần hết rồi, Thượng Quan Mẫn Hoa biết Chu Thừa Hi và Liễu Tử Hậu đã xuất phát.
Thượng Quan Mẫn Hoa không nhìn bọn họ, đi đến ghế chủ tọa, ngồi xuống. Đám tướng sĩ kỵ binh Bắc Mạc cầm đầu là Vũ Mông Đạt chửi ầm lên, ba câu không rời “yêu nữ”, “hồ ly tinh”… có vẻ như trò cười trong lều lớn của hoàng đế đã truyền ra ngoài, làm cho thanh danh của nàng cũng trở nên rất là “vang dội.”
Cát Mạc Vương đang nhắm mắt lập tức mở choàng mắt, thân phận tù binh không giấu được khí chất vương giả cao quý trên người hắn. Mắt hắn không kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Mẫn Hoa, còn quét qua quét lại. Đám tù binh cười rú lên quái dị, tướng sĩ Đại Chu cầm xiềng xích quát tháo om sòm, nhưng người Mạc tộc Bắc Mạc chẳng hề để ý.
Ngược lại, Cát Mạc Vương hừ lạnh một tiếng, bọn họ đã im bặt, không dám nói gì. Cát Mạc Vương nhìn Thượng Quan Mẫn Hoa: “Nàng không bị tổn thương, ta an tâm.”
Vũ Mông Đạt giãy dụa thân thể đã bị xích sắt trói chặt, kích động gào lên điên cuồng: “Vương! Yêu nữ này hại ngài thành như thế, ngài không thể lại bị ả lừa nữa!”
Trên mặt Cát Mạc Vương đã có ý tức giận, nhưng không trách mắng Vũ Mông Đạt. Hắn hỏi: “Thượng Quan hoàng hậu định xử trí bọn ta thế nào?”
Thượng Quan Mẫn Hoa lúc này mới thả danh sách trong tay xuống: “Theo cấp bậc thân phận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-chi-chu/736347/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.