Thượng Quan Mẫn Hoa chậm rãi thở ra, lấy trong túi ra một chiếc lược ngọc, chải lại sợi tóc đã tán loạn, tháo đồ trang sức xuống sau đó rũ tay áo, cất lược ngọc và túi đi, nhấc váy bước chầm chậm trên con đường quanh co lát đá ngập tràn ánh mặt trời.
Trên con đường nhỏ ngoài viện có một người, xiêm y lộng lẫy diễm lệ, mặt mày xinh đẹp sang sảng, bên hông còn đeo loan đao như đàn ông, sau lưng có một thị nữ đi theo. Thấy nàng xuất hiện, đối phương nhướng cặp mày rậm, giọng đầy khí thế chèn ép người: “Từ trong cấm địa kia đi ra, cô có thấy bức họa kia không?”
Thượng Quan Mẫn Hoa gật đầu, người này lại nói: “Từ khi Cát Mạc Vương có được nó, bắt đầu ngày nhớ đêm mong cô gái trong bức họa đó, giống như bị trúng cổ, không thể kiềm chế. Ta vốn không tin có một cô gái giống tiên trên trời như vậy, nhưng hôm nay nhìn thấy cô, ta tin rồi. Cô chính là cái người một khi đã đứng bên cạnh quân vương thì sẽ khiến ba ngàn son phấn mất đi nhan sắc – Thượng Quan Mẫn Hoa.”
“Công chúa quá khen, nhưng phàm là nữ nhân nhìn thấy mỹ nhân cũng khó có thể bình tĩnh đối xử nhường ấy, Vũ công chúa đúng là khí phách.” Thượng Quan Mẫn Hoa thần thái an tĩnh, cử chỉ tiến thoái đúng mực, không kiêu ngạo, không tự ti, làm vị Vũ công chúa kia càng thêm tán thường.
Vũ công chúa đi vòng quanh nàng, miệng chậc chậc cảm thán: “Có Ban Cơ tục sử chi tư, lại có tạ đình vịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-chi-chu/736339/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.