Vũ Cát Mạc đưa người về Cát Mạc Vương Đình, an trí vị tù binh có thân phận đặc thù và mẫn cảm này dưới một cung điện một tầng kiến trúc mái vòm.
Tường trắng, cửa sổ dát vàng, trong khung cảnh tráng lệ khác biệt này, vật trang trí trong phòng rất ít, khiến cho người ta có một cảm giác rộng rãi trống trải đặc biệt.
Ba ngày sau, Cát Mạc Vương đến thăm nàng. Hắn thay đổi một thân phục sức, áo bào rộng màu trắng, thắt một chiếc đại lưng khảm bảo thạch đơn giản, ân cần hỏi thăm nàng ăn ngủ nghỉ có quen không, đợi nàng gật đầu cảm tạ đối phương có sắp xếp cả đồ ăn Đại Chu thì hắn lại khuyên nàng đừng nghĩ ngợi gì cả, ở Cát Mạc Vương Đình này không ai có thể động tới nàng.
Thượng Quan Mẫn Hoa cười rất ngượng ngùng, cũng tràn ngập ý cảm kích. Cát Mạc Vương thấy nàng để ý như vậy, lại ân cần dặn dò thêm vài câu nữa rồi rời đi. Chỉ chốc lát sau, thị nữ đưa sách vở, đàn ngọc, bàn cờ đến cho nàng giết thời gian.
Hai ngày nữa trôi qua, khi Cát Mạc Vương đến thăm nàng, thấy nàng đứng bên cửa sổ nhìn về phía bầu trời xa xa, trên mặt lộ vẻ đau đớn thương tiếc, ôm nàng đặt lên thảm dệt từ lông dê, vươn tay như muốn xóa đi vẻ cô tịch và khát vọng trong mắt nàng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đề phòng của nàng thì lại thu tay lại.
Hắn lùi nhanh ra sau, bảo trì khoảng cách an toàn, khẽ nói: "Ở đây nàng được tự do, không ai hạn chế tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-chi-chu/736338/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.