Nhậm Đông Nghê mím môi, sau một phút bối rối anh liền không hiểu được mình cứ nhìn Lâm Tuyền làm gì, vì thế nhanh chóng quay đầu đi.
Lâm Tuyền không chú ý tới động tác nhỏ đó, chân giẫm lên mặt sỏi cứng cáp, tạo thành chuỗi âm thanh giòn tan vang vảng trong tâm trí ai đó.
Trăng hôm nay sáng hơn mọi khi, sáng như chưa bao giờ được sáng.
Lâm Tuyền ngồi xuống, đống sỏi giữa hai người gồ lên, khoảng cách chỉ bằng hai bàn chân. Không hiểu sao, đầu óc Nhậm Đông Nghê rối như tơ vò, cảm giác chột dạ không khác gì ngày trước nghịch ngợm bị người lớn bắt gặp.
Anh nắm chặt ngón tay.
"Ban nãy anh làm thế nào thế? Đặt ngón trỏ đúng không?" Lâm Tuyền rũ mắt, nhớ lại động tác ban nãy của Nhậm Đông Nghê, đưa ngón trỏ đặt xuống dòng nước.
Hơi mát ôm lấy ngón tay cô, xen kẽ qua từng đường vân đệm tay mà đánh vào xúc giác, dường như dòng chảy có ý thức riêng của nó mà tuôn trào mãnh liệt hơn. Ban đầu có thể rất hiền, nhưng chỉ cần ai đó đụng đến là sẽ như con nhím xù gai phản kháng gay gắt. Sức nước đẩy ngón tay cô, Lâm Tuyền nhấc lên, dòng nước lại trở về với dáng vẻ mềm mại, nhu mì hiền dịu.
Cô bất giác cong môi cười.
"Thú vị thật."
Lâm Tuyền quay sang, nói: "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy."
"Hả?" Nhậm Đông Nghê chậm chạp phản ứng.
"Anh cũng có lúc buồn bã ngồi một chỗ à?" Cô tốt bụng nhắc lại.
Anh hạ mắt, hàng mi nặng trĩu bị ánh trăng bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cua-toi/1800105/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.