Bạn đang đọc truyện Đông Của Tôi của tác giả Summer. Mười hai giờ trưa, nắng gắt đổ xuống đồng áng, các ruộng lúa xanh ngắt tựa như thảm cỏ hứng lấy nắng. Trong làn mây mờ, những dãy núi thoắt ẩn thoắt hiện uốn lượn tựa sóng biển, quả đồi trong tầm nhìn gần phủ kín một màu xanh thẫm già dặn, không có dấu hiện xói món hay khai thác, tất cả đều là một mảng nguyên sơ hoang dã chưa hề bị vấy bẩn. Cả đường chỉ có một chiếc xe, càng đi lên cao càng thấy được núi non hùng vĩ mênh mông, ngôi nhà ngói đỏ dưới đồng bằng chỉ còn là dấu chấm rất nhỏ.
Gặp mây, gặp rừng, thiên nhiên phía Bắc luôn khiến người ta rung động đến mê muội. Xuân tới, mộc miên bung nở sắc đỏ, cánh hoa như đốm lửa nóng hổi rơi lả tả trên mặt đường. Cửa kính xe hạ xuống một nửa, gió mát ùa vào, tràn ngập trong khoang. Tóc cô gái đội mũ ngồi cạnh cửa bị gió thổi đến bay loạn xạ, sợi tóc đen mềm phóng khoáng duỗi mình. Bản nhạc cũ kĩ từ năm bao nhiêu đang phát trên đài, người tài xế vừa lái xe vừa lẩm bẩm hát theo nhịp. Ghế lái phụ có một người con trai đang xem bản đồ, hai cô gái ngồi đằng sau một người ngủ, một người chơi điện thoại.
"Anh Bằng, hết con đèo này thì đi thế nào?" Chàng trai tên Lý Thăng cất tiếng, da ngăm, trẻ tuổi, khẩu âm miền Nam hơi nặng. Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Anh Ấy Rất Điên và Lạc Lối Giữa Danh Vọng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.