Thời gian trôi qua rấtmau, năm ngày làm việc chóp mắt đã qua đi, An Tín lại đón chào hai ngày cuốituần rực rỡ sắc màu. Dụ Hằng khỏi ốm lại lao vào công việc, thòi gian gặp côcực kỳ hiếm hoi, nhưng điện thoại thì không hôm nào thiếu. Anh hẹn cô ra ngoài,tặng cô chiếc mũ tròn in viền hoa vô cùng đáng yêu.
Hoa nhỏ màu nhạt rảiquanh vành mũ, làm nổi bật cây lụa mỏng, so vói mũ búp bê của nhóc Maruko cònsinh động hơn nhiều. An Tín đội lên đầu rồi cúi xuống phin, dưới ánh mặt tròinhô ra bóng một chiếc nơ bướm ở phía đuôi, vui không để đâu hết.
Dụ Hằng chỉnh lại mũ chocô, hai tay thuận thế trượt xuống dưới, ôm lấy mặt cô, xoa xoa: “Sau này
ra ngoài thì đội mũ nàynhé”.
“Vì sao cơ?” Cô bị anhbóp miệng thành mỏ vịt, nói không rõ lòi.
Anh cúi đầu cười: “Càngđáng yêu hơn chứ sao?”.
Anh đã thích nhìn đếnthế, vậy cô đội là được rồi, dù sao cũng rất đẹp, kết họp vói quần dài áo gi lêcủa cô, chiếc mũ này chẳng khác nào nét bút điểm nhãn, đúng là khiến dáng vẻcủa cô đáng yêu hẳn lên. Nếu cô vội chạy ra gặp anh mà quên mất một phụ kiệnđáng yêu như thế, anh còn nhắc: “Mũ đâu rồi? Trongba lô à? Để anh lấy ra giúp em”.
Dụ Hằng từ Đức trở vềmang cho An Tín không ít quà, tại vụ dị ứng bất thình lình tối hôm đó nên chưakịp đưa cho cô. Anh lấy ra món đồ trang trí hình đôi
giày thủy tinh đặt vàolòng bàn tay, dụ An Tín đến xem:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cua-tha-boss/2614995/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.