"Cậu đó, tim cậu bằng đá hả? Nhìn xem, người ta đối xử với Trịnh Lam dịu dàng như thế nào. Còn cậu luôn bày ra bộ mặt như khối băng ngàn năm, cẩn thận một ngày mất vợ hối hận không kịp đấy.”
Hải Thành vừa nâng một chén rượu lên uống vừa “tốt bụng” dặn dò Trác Diệu.
Trác Diệu tất nhiên không bị mấy câu hù dọa vô căn cứ này của Hải Thành làm cho hoang mang.
Hừ, xem như cái tên họ Lương kia thật sự ân cần và dịu dàng, nhưng anh có tự tin hắn ta sẽ không bao giờ lọt vào mắt xanh của Trịnh Lam nổi. Vì nếu cô thật sự thích loại người như hắn, vậy thì hiện tại hai người họ đã sớm thành đôi rồi, bây giờ đã chẳng có chuyện anh và Trịnh Lam là vợ chồng với nhau.
Tốt xấu gì, anh và cô cũng là thanh mai trúc mã. Cho nên Trác Diệu rất có tự tin mình hiểu rõ tình cảm của Trịnh Lam. Ngoài anh và bố ruột của cô ra, trên đời này, Trịnh Lam hẳn sẽ chẳng dành tình cảm đặc biệt cho một người khác giới nào khác.
“Trác Diệu, Hải Thành nói đúng đấy. Tôi không hiểu tại sao cậu lại luôn đối xử với Trịnh Lam hờ hững như vậy. Đổi lại là tôi, nếu có được một cô vợ vừa hiền lành, đảm đang, lại còn tài giỏi như thế, tôi nhất định sẽ dùng thái độ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, dấu như dấu vàng mà đối đãi. Hay là... Cậu đã sớm có người khác, cho nên thái đội với Trịnh Lam mới tệ như vậy?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chi-chua-toi/2626036/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.