“…”
Thấy Trác Diệu không nói gì, Trịnh Vân liền bày ra bộ dạng ủy khuất, hai mắt ngân ngấn nước, cắn cắn múi môi, thanh âm cô ta phát ra có chút nức nở nói:
“Thôi ạ. Nếu anh còn có việc bận thì không cần vì em mà ở lại. Em xin lỗi hôm nay đã làm phiền anh, dù sao em đối với anh cũng không quan trọng đến thế.”
Lúc cô ta nói hết câu cũng là lúc hai hàng nước mắt lăn dài trên má Trịnh Vân. Trác Diệu vốn đã định rời đi, nhưng thấy cô ta khóc lóc thế này, anh chỉ nghĩ đơn giản tốt xấu gì cũng từng là người nhà, mình không thể không chừa cho Trịnh Vân chút mặt mũi, nên liền sải bước đi đến cạnh giường, cầm tô cháo ấm lên, động tác nho nhã múc một thìa cháo đưa lên trước miệng Trịnh Vân:
“Tôi giúp em.”
“Cảm ơn anh, anh thật tốt.”
Trịnh Vân đạt được mục đích giữ chân Trác Diệu lại, lập tức cô ta liền cong môi nở một nụ cười trông như đứa trẻ con vừa nhận được món đồ ăn vặt yêu thích.
Lúc ăn được một phần ba bát cháo kia, đột nhiên Trịnh Vân lại tự dưng than thở:
“Anh, em thật sự không hiểu chị gái của em nghĩ cái gì nữa, lại có thể lạnh lùng đưa ra đề nghị ly hôn với một chàng trai tốt như anh. Nếu em là chị ấy, có một người chồng tốt như anh, em nhất định sẽ không bao giờ cãi lại lời anh ấy, đừng nói đến việc làm anh ấy mất hết sĩ diện trước mặt người khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chi-chua-toi/2625978/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.