" Anh chắc chắn đó là BG - 647 chứ?"
" Đương nhiên rồi, loại độc đặc biệt như vậy sao anh có thể lầm được! Mà có gì sao?"
" Hơn một tuần nay rồi, thuốc em cũng đã sử dụng một nửa nhưng dường như Thiên Minh chẳng có biểu hiện gì bất thường cả!"
" Vậy là em thật sự muốn cậu ta xảy ra chuyện?"
" Em..." - Vân Anh cũng không biết là bản thân còn muốn trả thù anh không nữa. Mỗi lần nhìn anh nếm chất độc thì trong lòng cô cũng rất đau, mỗi lầm nhìn thấy anh tốt với cô thì cô càng cảm thấy tội lỗi nhưng hiện tại còn quay lại được hay sao chứ?
......................
Một tuần nữa trôi qua...
Thiên Minh cứ một, hai ngày là đều nếm độc một lần. Số lần bệnh phát tát một ngày có khi đến 3,4 lần. Anh chỉ dùng thuốc để cầm cự chứ nhất quyết không cho ai biết cả, âm thầm mà chịu đựng từng cơn đau.
" Ba rất mệt, Tiểu Dương chơi một mình đi nhé !" - Thiên Minh giọng yếu ớt mà nói, nhìn sang cậu con trai đang ngồi trên sàn đưa miếng gỗ xếp hình cho mình nhưng anh chẳng còn có sức mà cầm lấy. Thiên Dương ngây thơ đâu biết anh đang bị đau nên liền leo lên giường mà chọc phá anh không ngừng.
" Thiên Dương, con còn quậy nữa là ba đánh đòn con đấy!" - Thiên Minh không chịu nổi mà quát lên. Nhưng nhóc con hôm nay lại giở chứng mà cứng đầu hơn hẳn. Nó cầm miếng gỗ xếp hình mà quăng thẳng vào tường trước sự chứng kiến của anh. Thiên Minh nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-vo-tan-cua-nuoc-mat/1723616/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.