Trong bữa cơm chiều Vân Anh cũng chẳng thể mở lời được. Hai ba con cô vẫn cứ im lặng không ai nói ai cả. Thiên Minh cũng rất khó xử cũng không biết khuyên cô như thế nào. Sau bữa cơm thì cô trở về phòng.
" Em không ra ngoài nói chuyện với mọi người à?" - anh lo lắng hỏi cô.
" Em không biết nói gì cả ngay cả nhìn mặt ba em em còn không dám nữa là. Với lại em cũng đang đau đầu lắm "
Thiên Minh bước lại ngồi lên giường cùng với cô.
" Sao cứ đau đầu hoài vậy? Trước đây em đâu có những biểu hiện này !"
" Em không biết! Mà anh có mang thuốc giảm đau không?"
" Để anh xem !" Thiên Minh bước lại mở hành lí ra xem thử. Anh mang hai viên thuốc giảm đau cho cô. Nhìn khí sắc cô không tốt trong lòng anh cũng cảm thấy bất an, anh nhẹ giọng nói: " Hay là ngày mai lên bệnh viện kiểm tra thử nha!"
" Có gì về thành phố rồi tính em không muốn làm ba mẹ lo lắng thêm đâu "
Thiên Minh không đáp chỉ xoa nhẹ đầu cô. Vân Anh ngồi nghỉ một chút rồi bỗng bước xuống giường.
" Cũng đến giờ em đi tạ tội rồi" - Vân Anh giả vờ ủy khuất nói với anh.
" Em yên tâm, bông băng thuốc đỏ anh chuẩn bị đầy đủ cả rồi " - Thiên Minh cao hứng cũng đùa vui một câu.
" Sao không chuẩn bị luôn cái quan tài luôn đi, đồ vô tâm" - Cô mắng anh một câu rồi mở cửa đi ra ngoài. Thiên Minh nhìn bộ dạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-vo-tan-cua-nuoc-mat/1723564/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.