Vân Anh nghe thấy giọng của anh thì liền giật mình.
" Anh...anh tỉnh rồi...Có phải mơ không? Anh đã thực sự tỉnh dậy!" - Vân Anh xúc động mà nói. " Người đâu... Thiên Minh..anh ấy tỉnh rồi, thật sự tỉnh rồi!" - cô nằm tay anh mà nước mắt cứ tuôn rơi.
" Cô chủ...Có chuyện gì thế ạ?" - một tên đàn em canh cửa ở ngoài bước vào.
" Mau gọi bác sĩ, Thiên Minh anh ấy tỉnh rồi!"
Tên đó nhanh chân cho gọi bác sĩ. Vân Anh vui mừng khôn xiết, cô nắm chặt tay anh.
" Thiên Minh...Là thật đúng không? Anh đã thực sự tỉnh dậy..."
Vân Anh khóc lớn. Thiên Minh khẽ cười nhỏ giọng nói.:" Đồ ngốc. Không..được khóc..Tay anh..không có sức.. không thể lau..nước mắt cho em được!"
" Được, em không khóc..không khóc nữa" - Vân Anh lau vội đi nước mắt rồi cười hạnh phúc với anh. Đây không phải là mơ mà là sự thật. Vân Anh vui mừng dù không muốn nhưng nước mắt vẫn cứ rơi vì hạnh phúc.
Một lúc sau, bác sĩ cũng đến rồi khám cho anh. Thiên Minh dù tỉnh lại nhưng cơ thể vẫn không thể cử động nhiều. Ngoài cách tay trái còn một chút sức yếu ớt thì các bộ phận còn lại đều không thể cử động.
" Anh có cần gì không? Hay là khó chịu ở đâu?" - Vân Anh ríu rít hỏi anh.
" Được rồi, Hạ Trâm em đưa Vân Anh ra ngoài kiếm chút gì ăn đi. Anh muốn nói chuyện với Thái Phương một chút!" - Thiên Minh nhỏ giọng nói.
Vân Anh nghe vậy cũng đành đi ra. Giờ chỉ còn lại anh và Thái Phương trong phòng.
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-vo-tan-cua-nuoc-mat/1723549/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.