" Anh có chuyện gì sao?"
Vân Anh cười nhẹ hỏi. Cô nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm cũng chẳng thể hiện bất cứ điều gì. Đối với anh cô đã không còn gì là lưu luyến cả dù rằng tình cảm vẫn còn đó nhưng vẫn là không thể đồng hành cùng nhau.
" Cuộc sống của em cũng tốt chứ?"
" Vâng, vẫn tốt. Đủ ăn đủ mặc không vướng bận chuyện gì cả!" - Vân Anh cười nhạt rồi trả lời. Cô không muốn để cho anh biết rằng cô còn có tình cảm với anh vì càng lộ rõ thì người đáng thương nhất cũng chính là cô. Nhìn anh thì cô lại càng nhớ đến biết bao lời thề hẹn trước đây, từng là tri kỷ tâm giao, từng hứa hẹn là cùng nhau nắm tay đi hết quãng,...Nhưng chỉ còn lại ở quá khứ xa xôi. Hiện nay cả anh và cô đã không còn gì để có thể bên nhau được nữa.
" Nếu không còn gì thì em xin về trước" - Vân Anh lạnh đạm nói rồi quay người đi, cô không có gì để nói cũng không muốn nói gì cả.
" Vân Anh! Em định sẽ như thế đến bao giờ?"
Cô dừng bước, quay đầu lại nhìn anh.
" Giờ giữa hai ta đã không còn bất cứ liên hệ gì nữa. Cuộc sống của em thì em tự làm chủ. Bản thân em không muốn làm một kẻ ấu trĩ như trước kia nữa. Em cần sống như một con người!"
Lời nói của cô chính thức xoáy mạnh vào trong tim anh. Sự lạnh nhạt đến khó ngờ khiến cho bản thân anh cũng chẳng kịp thích ứng. Người con gái vui tươi, hồn nhiên giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-vo-tan-cua-nuoc-mat/1723536/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.