" Anh lúc nào cũng bắt nạt em hết!"
" Anh là người nói câu đó mới đúng đấy! Nếu biết hôm nay em lí sự như vậy thì 11 năm trước anh không thèm cứu em rồi, để cho em đi lạc luôn!" - Thiên Minh buông lời nói đùa.
" Ai mượn anh cứu chứ!"
" Vậy không biết lúc đó con nhóc nào ngồi khóc tu tu ấy nhỉ?"
" Anh...Anh...Đồ đáng ghét! Ước gì em cũng có một anh trai thì tốt biết mấy!"
" Anh còn chưa đủ tốt sao?"
" Em mà có anh trai rồi nhất định sẽ bảo anh ấy dạy dỗ anh, không cho anh bắt em nữa"
" Với tính tình ương bướng của em thì chắc chắn lúc ấy sẽ ăn thêm đòn thì đúng hơn" - Thiên Minh bộ dạng thích thú nói. Vân Anh gương mặt uất ức nhìn anh. Thiên Minh không nói gì quay lưng đi.
[ Chỉ sợ lúc em biết được bản thân có anh trai thì không thể chấp nhận nổi sự thật] - Anh vừa đi vừa thầm nghĩ trong lòng, lắc đầu phiền muộn. Vốn biết thân thế của cô đối với anh là một điều bất lợi nhưng đã khi động tình thì làm sao có thể kết thúc. Chỉ có thể trách ông trời trêu người mà tạo ra mối nghiệt duyên này. Lâm Phương Đình - Anh không bao giờ muốn cô mang thân phận ấy. Bản thân anh chỉ muốn cô đơn thuần là một Dương Vân Anh ngốc nghếch, trẻ con có đôi khi là bướng bỉnh, chỉ cần cô còn có thể bên cạnh anh thì đó là điều hạnh phúc nhất với anh rồi.
Thiên Minh cất đi vài bước bỗng không nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-vo-tan-cua-nuoc-mat/1723512/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.