" Đứng thẳng lên. Em giỡn mặt với tôi hả" - anh rằn giọng cảnh cáo.
Cô lắc đầu, cố gắng đứng ngay ngắn lại. Nãy giờ đứng cũng đã 30 phút rồi nên cả chân của cô giờ rất là mỏi. Còn anh thì đang ngồi trên giường đọc sách. Nói là đọc sách nhưng ánh mắt của anh cứ nhìn tiểu bảo bối của mình. Anh cũng xót xa trong lòng lắm nhưng không phạt là lại không biết sợ.
Quay lại lúc trưa....
Do công việc thuận lợi nên chuyến công tác của anh kếp thúc sớm hơn dự định. Anh vừa về đến nhà thì Quốc Tuấn - giáo viên chủ nhiệm của Vân Anh gọi cho anh. Cậu bảo Vân Anh không được khỏe nên gọi anh đến đưa Vân Anh về. Thiên Minh nghe xong lo lắng không thôi, thở dài đầy muộn phiền rồi lái xe đi đón tiểu bảo bối của anh về. Thiên Minh đến trường thì Quốc Tuấn đang đỡ cô từ phòng y tế bước ra. Anh lo lắng lại đỡ cô. Vân Anh gặp anh thì hơi ngạc nhiên, vừa mừng lại vừa lo. Thiên Minh đưa cô ra xe, anh chào hỏi Quốc Tuấn rồi cũng lên xe với cô.
" Em khó chịu chỗ nào sao?" - Thiên Minh thấy sắc mặt cô không tốt nên rất lo.
" Em đau bụng..."
Thiên Minh trố mắt. Hôm nay đâu phải đến ngày của cô đâu. Anh nghiêm túc trở lại.
" Sáng giờ đã ăn gì chưa? Thành thật trả lời cho anh!"
" Em...em chưa" - trả lời xong thì Vân Anh lại cúi gầm mặt, tay thì vẫn ôm bụng nhăn nhó vì đau.
" Anh đưa em đến bệnh viện"
Thiên Minh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-vo-tan-cua-nuoc-mat/1723467/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.