Sau khi ra về, Bạc Kiêu đi sau lưng anh bỗng dưng lên tiếng:''Tây Thừa, cậu thích Khúc Yên đúng không?''
Lưng anh trở nên căng cứng, nhưng không quá lâu anh đã trở lại dáng vẻ lạnh nhạt như thường ngày:''Tôi không biến thái tới mức đó đâu.''
Bạc Kiêu miệng mồm rất không kín đáo, chuyện này anh đã sớm biết từ rất nhiều năm từ trước. Lần này cũng vậy, nếu anh thật sự thừa nhận thì không chừng Bạc Kiêu sẽ nói lại tin tức này cho Ôn Thành Uy, có khi là sẽ rất nhanh là đã đến tai Khúc Yên.
Bạc Kiêu lúc này thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng không suy nghĩ nhiều:''Tôi còn tưởng cậu thích con bé thật, cậu không tính yêu đương thật sao?''
Bóng người anh hắt xuống dưới sân tạo nên chiếc bóng nhỏ, anh xoay lưng rời đi.
Anh lạnh lùng nói:''Không cần cậu bận tâm.''
Sau đó chiếc xe của anh theo màn đêm mà biến mất trong bóng tối.
Vài ngày sau Khúc Yên tính đi tìm Bạc Kiêu chơi, nhưng nhớ đến mình vẫn còn đang giận dỗi nên không tỏ ý chủ động gọi cho Bạc Kiêu.
Cô lại lướt xuống, ấn vào khung chat với Thẩm Tây Thừa.
Cuộc trò chuyện của hai người đã dừng lại tầm nửa tháng trước. Bỗng nhiên cô nhắn:''Chú Thẩm, chiều tầm 5 giờ có bận gì không ạ?''
Khúc Yên nhìn trời mây hôm nay rất tốt, gió cũng trở nên mát mẻ hơn rất nhiều. Tiếng ve vang lên một lúc rồi lại ngừng, ngừng một lúc tiếp tục kêu. Vô chngf ồn ào nhứt tai.
Điện thoại cô đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-tinh-yeu/2601028/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.