Khúc Yên bị anh làm cho cụt hứng, không còn tâm trạng mà cùng anh trò chuyện.
Thẩm Tây Thừa nhíu mày, nghiên đầu nhìn:''Tức giận rồi sao?''
Cô lắc đầu, ánh mắt dán lên laptop:''Đúng vậy, giận Tây Thừa rồi!'' Cô hung tợm nói.
Anh khi nghe cô gọi tên mình máu nóng trong người như muốn sôi sục lên, toàn thân anh đều tê dại mà hưng phấn. Ngữ điệu cô gọi tên anh vô cùng mềm mại, giọng nói gọi tên anh lại vô cùng thuận miệng, cũng rất êm tai lại vô cùng dễ nghe.
Tâm cam sắt thép của anh cũng bị cô mài cho mòn cả đi.
Anh nắm cằm nhỏ của Khúc Yên quay qua sang nhìn mình:''Em thử gọi lại xem.''
Gương mặt anh không rõ đang vui hay đang giận, cô lại hơi tái mặt. Sợ anh không thích cách mình gọi tên anh, sau đó khí thế cũng giảm đi rất nhiều.
''Chú không thích sau này em sẽ không gọi.'' Cô giống như sợ anh tức giận nên giọng nói rất dè chừng và nhỏ nhẹ.
Anh nhíu mày, xoa đầu cô:''Không phải. Sau này gọi tên tôi. Như khi nảy càng tốt. Hiểu chưa?''
Thì ra là cô hiểu nhầm ý anh, ánh sáng trong đôi mắt trong veo ấy giống như thấy được ánh sao. Đơn thuần lại vô hại không nhiễm khói bụi trần gian.
Cô gật mạnh đầu.
Anh lại trầm giọng nói:''Sau này tôi sẽ cố gắng nói rõ cho em dễ hiểu. Sẽ không làm em sợ.''
Khúc Yên nhìn anh lại nhớ đến một kí ức nhỏ trước đó, mím môi hỏi:''Đàn ông mấy chú thời gian đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-tinh-yeu/2600721/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.