Sáng hôm sau Thẩm Tây Thừa gọi điện cho người mà anh ra lệnh đi theo bảo vệ cô, trong lời họ nói tầm đúng thời gian anh đến khu mua sắm thì cô cũng đã trùng hợp có mặt ở đó, hình như lúc đó cô đã thấy anh rồi, chỉ là lười muốn nói thôi.
Sau khi ngắt kết nối tâm trạng Thẩm Tây Thừa lại thêm một tia phức tạp.
Anh đặt vé trở về Bắc Thành, lúc cô về lại căn hộ thì ngôi nhà đã trở về dáng vẻ yên tĩnh như ban đầu. Duy nhất chỉ có Thất Thất là không thay đổi, mỗi lần cô học đi về đều như quy củ mà chạy đến cửa mừng cô về.
Khúc Yên cười nhạt ngồi xổm xuống xoa đầu cún con của mình.
Vài hôm sau, Khúc Yên nhận được thư từ chủ của toà chung cư. Ông ấy bảo khi sáng có người đàn ông đưa thư cho cô, còn bảo phải đưa tận tay.
Khúc Yên không nói gì mà cười nhẹ nói tiếng cảm ơn với ông chủ, lên đến phòng cô mở thử ra xem. Bên trong là một chữ viết tay, chỉ có mấy dòng đơn giản.
“Muốn biết bạn trai cô đang làm gì thì đến thành phố Châu Luỵ, địa điểm tại khách sạn Dương Đông Phong.”
Khúc Yên nhíu chặt mày, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an.
.
Thành Phố Châu Luỵ cách Đế Đô tận ba thành phố, cũng là nơi vô cùng xinh đẹp, trên đường vành đai ngoằng nghèo luôn luôn rực rỡ, cũng có thể nói là nơi có rất nhiều sự phát triển về ngành khoa học kỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-tinh-yeu/2600532/chuong-250.html