Kể từ khi sống chung với mẹ kế, Vân Thanh trở nên nhạy cảm và yếu ớt hơn, Bùi Tri Viễn đã chú ý đến điều này từ lâu, nhưng ở xa nhau, anh không thể làm được gì, nhiều nhất là gọi điện hỏi han tình hình.
Từ gọi điện mấy ngày một lần biến thành gần như mỗi ngày một lần.
Có lần Vân Thanh nói đau bụng, Bùi Tri Viễn hỏi cậu đau ở đâu, cậu nói "bên trái, ở trên chút", Bùi Tri Viễn ngừng một lát rồi đáp "đó là dạ dày", Vân Thanh ồ một tiếng, tiếp tục rầm rì kêu đau, nghe tiếng là biết cậu đang lăn lộn trên giường.
"Cậu có ăn ngon thật không đó?" Bùi Tri Viễn hỏi.
"Buổi tối mua cơm rang, nhiều dầu quá ăn không hết." Cậu tránh nặng tìm nhẹ.
"Mua cơm rang? Vậy là không nấu cơm ở nhà đúng không."
"Hôm nay! Chỉ hôm nay mua cơm rang!" Cậu còn vùng vẫy.
"Ồ? Hôm qua mua món khác."
Sau đó cậu đành thú nhận.
Bùi Tri Viễn dần dần mất kiên nhẫn, "Trước khi về cậu đã nói với tôi thế nào, cậu nói cậu có thể chăm bản thân được nên tôi mới cho cậu ngủ lại nhà tôi, bây giờ cậu có lo cho mình được không?"
Nhận ra điều bất ổn, Vân Thanh kiên cường bò dậy, "Tôi hết đau rồi!"
"Hết là được rồi." Bùi Tri Viễn nói, "Ngủ sớm đi."
Vân Thanh cuộn mình trên giường thầm nghĩ – "Cớ gì anh dữ với tôi, sao anh hung hăng thế... Tôi hối lỗi không được sao!" Thế là cậu gọi lại cho Bùi Tri Viễn, mà anh thì đang nói chuyện điện thoại với người khác.
Càng uất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-benh-tuong-lien/437558/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.