Sau khi về nhà. Vân Thanh vẫn giống như trước, đi học, làm thêm, gọi điện với Bùi Tri Viễn.
Người què đến dưới lầu nhà họ Bùi gọi cậu, "Sao mày cứng đầu thế, mắng mày hai câu đã ghi hận, ba là ba mày không mắng mày được sao?" Hàng xóm khuyên cậu, "Đừng giận hờn nữa, mau về thôi."
Trước đó lời nói như "con phải gồng mình lên, dù sao người ta cũng không phải ruột thịt" là từ chính những người hàng xóm này, họ đã nhắc nhở cậu phải tàn bạo hơn, hóa ra thế giới của người lớn vẫn luôn dối trá như vậy sao.
Vân Thanh không muốn mở cửa, cậu đứng trước cửa sổ đáp, "Không về."
Người què đi xung quanh tìm đồ, "Đừng ai cản tôi, hôm nay tôi phải đánh nó cho bằng được."
Buổi tối Bùi Tri Viễn gọi điện đến.
"Ba đánh cậu à?"
"Không có."
Người què hùng hùng hổ hổ một lúc, ông tìm viên đá nhỏ ném lên, trên đó có cột tiền sinh hoạt cho cậu, "Mày nghĩ ông đây muốn trông mày à, khi nào mày trưởng thành thì cút ngay cho ông, ông vừa thấy mặt mày là giận!"
"Sao ông ấy lại cho tôi tiền?" Vân Thanh hỏi, "Anh nói với ổng?"
"Không, tôi không nói gì cả." Bùi Tri Viễn đáp, "Nếu ông ấy bỏ mặc cậu thật, hàng xóm láng giềng sẽ bàn tán. Còn cậu, cậu không thể mềm lòng sao?"
"Không thể."
Nếu cậu làm hòa với người nhà rồi, có phải Bùi Tri Viễn sẽ yên tâm, không quan tâm cậu nữa?
Chi bằng tình hình cứ xấu thế này đi.
Nhưng cậu ở nhà họ Bùi không về, mọi người bàn tán liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-benh-tuong-lien/272917/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.