Bùi Tri Viễn đã lâu không về trường, bạn bè rủ anh đi chơi một bữa, lớp tốt nghiệp được nghỉ đông muộn, buổi đi chơi ấy đúng ngày tết ông Táo, xem như là ăn cơm đoàn niên sớm với anh.
Vân Thanh thay quần áo xong thì chạy đến, nói đầy hí hửng, "Tôi cũng muốn đi, tôi cũng muốn đi!"
Bùi Tri Viễn còn dọa cậu, "Chúng ta đi ăn chia AA, cậu ăn nhiều thế có tiền không?"
Vân Thanh đáp, "Gì chứ, anh là anh trai của tôi mà, tôi là người nhà của anh, tiền của tôi coi như tính lên đầu anh."
Tuy nói thì nói thế, cũng giới thiệu thế nhưng mà, "Sao tôi lại là anh trai của cậu, cậu chỉ mới gọi tôi một lần."
Vân Thanh Thanh gọi tắp lự, "Anh trai!"
Bùi Tri Viễn ngơ ra, anh cười, gạt đi hạt cơm bên miệng cậu, "Xem cọng giá của cậu kìa."
Đừng nói gọi là "anh trai", để được ăn thêm hai miếng thịt, bảo cậu gọi là "ba" cũng được.
Con ngươi của cậu thiếu niên sáng rực, nhìn anh gọi liên mồm, "Anh trai, anh trai Tri Viễn, anh ruột anh thịt, được chưa."
"Được rồi được rồi."
Bưng dĩa xương sườn tới trước mặt cậu, Bùi Tri Viễn gắp cho cậu một miếng, cất giọng đầy ý cười, "Rồi, ăn đi. Sao mà ham ăn thế không biết, cậu là heo đầu thai à."
"Heo đầu thai không tốt sao," Vân Thanh mặt dày, "Mọi người đều nói heo là phúc nhất."
Người khác nói câu này còn có lý, Vân Thanh mất mẹ, ba không lo, thật sự không biết phúc ở đâu.
Vân Thanh nói tiếp, "Như ban nãy chẳng phải tôi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-benh-tuong-lien/272907/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.