Hai người ăn chung ngủ chung hằng ngày, tiết kiệm tiền rồi cùng nhau tắm trong một căn phòng nhỏ, Bùi Tri Viễn còn chưa thấy chỗ nào, nhìn nét mặt căng thẳng của cậu, Bùi Tri Viễn phải phì cười.
Vân Thanh sụp đổ la lên, "Anh cũng cười chê tôi!"
Cười khoái chí rồi anh mới cảm thấy mình đụng phải lòng tự trọng của cậu, Bùi Tri Viễn an ủi cậu hệt một người anh tốt, "Không chê mà, tôi chỉ đang vui thôi. Bạn học trò Vân Thanh của chúng ta ngoan quá, bây giờ nên học tập thật tốt, xem mấy cái đó là sai."
Vân Thanh tìm được đồng cảm, "Đúng vậy! Học sinh ngoan không xem cái đó, bây giờ tôi là học sinh ngoan, chuyện không xem là cực kỳ bình thường!"
"Không thể nói thế." Bùi Tri Viễn lại muốn trêu cậu, "Tôi từng xem rồi."
Vân Thanh trợn to mắt, kêu gào, "Cái gì! Anh từng xem rồi? Sao anh có thể xem thứ đó chứ, anh là học sinh ngoan mà."
Bùi Tri Viễn nhún vai, "Tôi đâu có nói vậy."
Vân Thanh lập tức không đôi co nữa, "Vậy thì tôi bất chấp, tôi cũng phải xem! Anh xem chung với tôi đi, tôi không xem với bọn nó, sợ bọn nó chê chít chít của tôi nhỏ, nhưng anh thì không sao vì anh đã cười tôi rồi!"
Bùi Tri Viễn càng buồn cười, anh cởi kính xuống xoa hốc mắt, suýt thì chảy cả nước mắt vì cười. Vân Thanh bò lên trên ghế, nằm nhoài lên bàn đập anh bôm bốp, "Anh cười cái gì, tức chết tôi! Anh còn cười nhạo tôi!"
Bùi Tri Viễn cầm sách lên chắn, "Đừng quậy, muốn xem thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-benh-tuong-lien/272906/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.