Hắn nhẩm tính từ hôm trăng rằm mười sáu đến giờ, có lẽ được hơn chục ngày. Bây giờ chắc là khoảng đầu tháng hai âm lịch, rơi vào tiết Xuân phân. Nếu trồng lúa thì đã muộn thời vụ một chút rồi. Nhưng không sao, trồng với diện tích nhỏ có thể quản lý được. Cây ngô, lạc đậu thì trồng trên đất cao, chủ động được nước tưới sẽ không sao cả. Còn khoai tây và cà chua có lẽ cần đến cuối năm. Trong ba lô còn vài quả ớt, cây này hắn định mang lên núi trồng, không cần thiết phải trồng trong ruộng.
Ăn uống xong, hắn lại tiếp tục trò chuyện cùng các tá điền một lúc để hiểu thêm hoàn cảnh của họ. Hắn dò hỏi tại sao ở đây không có phụ nữ và trẻ con. Một tá điền trả lời:
- Thưa Tứ gia, lũ bọn tôi đi làm tá điền. Ruộng đất không có, nên đa số không dám lấy vợ, có lấy cũng không nộp được tiền “nạp cheo”. Ở đây chỉ có lũ thanh niên là còn hy vọng. Chứ chúng tôi già rồi, nếu có cô gái nào lưu lạc đến đây, chịu ở cùng thì ở. Nhưng cũng là do hai bên tình nguyện, không được công nhận. Con cái sinh ra cũng sẽ làm tá điền. Mấy người chúng tôi chỉ có lão Tuất, lão Sửu, lão Hà là có vợ. Còn lại là ở chui thôi. Hôm nay Tứ gia gọi đến, sao dám dắt theo cả bọn chúng ăn chực Tứ gia nữa.
Bách sững người lại, mắt hơi đỏ lên. Cuộc sống của người dân thời đại này quá khổ cực. Chiến tranh loạn lạc liên miên. Từ cuối đời Lý đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-a-nong-su/214266/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.