Chương trước
Chương sau
Hồ Dâm Đàm!
Bách đang thực nghiệm lại vụ án. Trước kia hắn suy luận, cho rằng cơ bản có thể loại bỏ khả năng có người thứ tư đột nhập vào phòng giết người, trong hai người Đinh Nhu và Vũ Thân chắc chắn có một người là hung thủ.
Những từ hôm qua hắn thử gài tên áo đen một câu, một khả năng nữa nảy sinh, chính là có thêm một người thứ tư tham gia vào vụ án này. Hắn quyết tâm đến căn phòng đó quan sát lại.
Bách cùng Hùng Tam, Hùng Tứ đến căn phòng này. Lần trước đã đến rồi, cơ bản chẳng có gì khác với lời khai. Căn phòng này tuy đã cũ kỹ, nhưng làm bằng gỗ tốt nên rất chắc chắn. Từ hôm xảy ra án mạng, đã bị Hình bộ niêm phong xung quanh phục vụ điều tra.
Bách tìm kiếm nửa ngày, phát hiện ra một dấu vết cực nhỏ. Trên bức tường đằng sau cái tủ để tài liệu đối diện cửa ra vào có vài lỗ nhỏ rải rác theo hình chữ nhật, giống như vết đinh đã từng đóng vào nhổ ra để lại.
Bởi vì tường được làm quá dày, những cái lỗ đó không xuyên được ra tới bên ngoài nên những lần kiểm tra hiện trường trước đây đều không chú ý tới. Những vết đinh này lớn hơn những vết đinh thông thường, nhưng lại nằm ẩn đằng sau tủ tài liệu nên không ai để ý.
Bách gọi Hùng Tứ đi lấy một viên gạch vỡ, dùng gạch vỡ vẽ nối những vết đinh này lại, sau khi nối xong phát hiện hình dạng kích thước giống y như một cánh cửa!
Bách lập tức nghĩ ngay đến lời Đinh Nhu: “Trong lúc mơ hồ cảm thấy có người đụng vào chân” Nếu như cảm nhận của Đinh Nhu là đúng, vậy thì kết hợp với manh mối từ các lỗ đinh mang lại …
“CMN, thủ đoạn này quá sâu đi. Tên khốn, tao tóm được mày rồi”
- Xoá hết các dấu vết chúng ta để lại, về thôi. Trước khi về quan sát thật kỹ xung quanh cho ta.
- Vâng! Thưa Hầu gia.

Công đường Hình bộ, ngày kết án vụ “Giết người bên hồ Dâm Đàm”.
— QUẢNG CÁO —
Vụ án quả thật gây quá nhiều chú ý trong dư luận. Trước giờ xử, người đã chật như nêm cối bên ngoài công đường. Thái Sư Trần Thủ Độ được cử làm giám sát vụ án. Ngoài ra, người của Ty Bình Bạc cũng đã lập một hàng rào bên ngoài đề phòng bất trắc.
Số Đại Việt nguyệt san có một loạt bài riêng vụ án này, thường xuyên cập nhật tiến triển vụ án, những giả thiết của các chuyên gia phá án. Đặc biệt còn mời được ý kiến của quan lại chuyên làm án các châu phủ địa phương, xứng đáng là kỳ án số một Đại Việt đương thời.
Bọn thối mồm nào đó còn đến trước cửa Quỹ kiến thiết quốc gia đề nghị tỷ lệ đặt cược của vụ án. Nhân viên vừa đưa lên đã bị Chu Đại Lực ném cho cái dép vào mặt. “Ăn cây nào, rào cây ấy” tình nghĩa của ta với Hầu gia, với Đinh lão còn chưa cạn, nghĩa khí giang hồ các ngươi không để vào mắt à?

Theo lệ, cứ giờ Thìn là thăng đường …
Đặng Ma La trên công đường xét án, Trần Thủ Độ ngồi bên phải quan sát, ở dưới là một loạt lại viên. Đám quan sai đứng đầu là Lê Hưng dựng hai hàng côn gỗ hai bên, công đường rất có khí thế nghiêm trang uy vũ nhưng không biết từ khắp các nơi, còn rất nhiều người quan sát biến chuyển vụ án này. Cái họ muốn biết, chẳng phải là ai giết người, giết như thế nào. Mà là sau khi kết án Đinh Nhu có tội. Tên Hầu gia mới nổi kia sẽ làm gì? Thí nhà ngoại của hắn, hay sẽ cùng quẫn mà làm liều đây … nếu làm liều, thì hắn định làm thế nào?
Bách đứng ở vai người có trách nhiệm liên quan. Cả nhà Đinh gia cũng tới, sau hôm nay thì một sống hai chết rồi, còn trốn trong phủ làm gì nữa, chi bằng ra ngoài đoàn tụ với gia đình thôi.
Đinh Nhu và Vũ Thân được đưa lên. Cả hai tiều tuỵ trông thấy, Đinh Nhu thấy ông nội và cô cô, lại quay sang nhìn Đinh Đang, ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi. Hắn vẫn nghĩ vì mình mà cả nhà chịu tội. Đinh lão lừ mắt với hắn một cái, khẽ quát:
- Nam tử hán thì cứng rắn lên, cùng lắm là chết chứ có cái gì.
Câu này động viên hắn rất nhiều, biết ông không trách mình, lưng bỗng thẳng lên, với hắn thì chết chẳng có gì đáng sợ thật.
Trần Thủ Độ lờ mờ đôi mắt nhìn Bách ngồi phía dưới, theo thể chế triều đình, ở công đường chỉ có quan lại có trách nhiệm được ngồi, ngoài ra thì người có tước hầu trở lên cũng có thể.
- Ngươi có muốn ta cứu Đinh gia không?
- Đương nhiên là muốn. Thái sư có gì cứ nói thẳng ra đi.
- Vậy giá cả có chút cao đó? — QUẢNG CÁO —
- Sao ai cũng nói giá với ta vậy? Ta ngoài tiền ra thì chỉ có tiền, các ngài muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói?
Trần Thủ Độ bật cười:
- Tiền ư, tiền làm gì, tiền chẳng phải do chúng ta đúc ra sao. Thứ bọn ta muốn là thứ khác cơ?
- Các ngài muốn gì?
- Quan gia từ khi ở học phủ về, không đêm nào không mơ về nó. Sống chết cầu xin Thượng hoàng cho các Vương gia nhỏ tuổi về đấy học tập. Chỉ cần các ngươi giao ra học phủ, mọi sự sẽ êm đẹp.
- Các ngài tham lam quá, học phủ đâu phải của ta. Ta có muốn cũng không giao ra được.
Trần Thủ Độ lại nhắm đôi mắt:

- Ngươi cứ suy nghĩ đi, thời gian không còn nhiều nữa.

Đặng Ma La thăng đường rồi, hắn sai lại viên đọc lại tình tiết vụ án. Lại hạch hai người Đinh Nhu và Vũ Thân ra xác nhận lại nhân thân. Tiếp đó, hắn cho pháp y đọc lại biên bản, xác định rõ ràng nguyên nhân chết của Đinh Nguyên Bảo là bị gạch đập vào đầu.
Lê Hưng là người phụ trách điều tra cũng có bản báo cáo. Rất tường tần nguồn cơn, từ khi hắn tiếp cận hiện trường, gọi người bên trong, phá khoá bên ngoài. Lại cùng một nha sai bên Ty Bình Bạc xác nhận việc thực nghiệm vụ án, không thể có người đột nhập từ bên ngoài vào được.
Đến đây, người bên ngoài dù ngu đến mấy cũng đại khái xác định được, hung thủ chắc chắn là một trong hai người kia. Chỉ cần nọc họ ra là biết.
— QUẢNG CÁO —
Một số tên săn tin lặng lẽ ra ngoài báo cáo. Phần chứng cứ này kết thúc, chính là cơ bản kết thúc vụ án. Đặng Ma La nếu không có gì bất thường, tiếp theo sẽ lôi đám sai nha khi xưa lấy cung của Đinh Nguyên Bảo ra hỏi, lại sẽ lôi tiếp mấy tên lưu dân Đại Lý ra nữa. Việc Đinh gia cấu kết người Nguyên cơ bản sẽ được xác định.
Búa gỗ của Đặng Ma La nện “ầm” một tiếng lên bàn. Vị quan thanh liêm khét tiếng quát to:
- Giờ cơ bản đã xác định hiềm nghi thủ phạm có hai người: Đinh Nhu và Vũ Thân. Ta chuyển sang phần xét hỏi. Dưới công đường còn ai có ý kiến gì không?
Trần Thủ Độ lần nữa nhìn sang Bách, ánh mắt đắc ý. Bỗng thấy hắn cười mỉa, đứng lên nói to:
- Có ta, Sơn Tây Hầu Hoàng Bách có ý kiến.
- Sơn Tây Hầu là người có nghĩa vụ và quyền lợi liên quan, ra mặt lúc này không có lợi đâu. Ngài nghĩ cho kỹ trước khi quyết định đi.
Đặng Ma La nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn Đặng đại nhân, ta đã nghĩ kỹ rồi.
- Vậy được! mời Sơn Tây Hầu Hoàng Bách nói.
Bách bước ra ngoài, chắp tay hướng lên công đường, lại làm lễ với Trần Thủ Độ rồi quay lại nói:
- Ta cho rằng quan sai điều tra kết luận thủ phạm là một trong hai người Đinh Nhu và Vũ Thân chưa chính xác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.