Bách chứng kiến những cảnh vừa rồi, trong lòng cứ vấn vương mãi. “Pháp luật sinh ra để ngăn chặn những hành vi sai trái của con người. Tôn chỉ của nó tốt đẹp như vậy. Việc Cao lão vừa làm có đúng không? Mình có nên ủng hộ cái Quang Phục Hội này không?”
Cao lão đuổi hết những người còn lại, chỉ giữ lại Bách. Khi chỉ còn hai người, lão mới từ tốn hỏi:
- Ngươi có gì muốn nói?
- Ta chỉ là cảm thấy, xã hội nào cũng không thể không có pháp luật được. Ngài chà đạp lên nó như thế, liệu có phải là điều sáng suốt hay không?
Cao lão thở dài:
- Khi ta lần đầu chứng kiến cha ta làm việc, cũng có ý nghĩ như ngươi vậy. Cha ta chỉ cười không đáp. Đáng nhẽ ta cũng sẽ làm thế, để cuộc đời tự dạy cho các người về chuyện này. Nhưng thôi, thời gian không còn nhiều nữa. Ta nếu có gì bất trắc thì ngươi sẽ là người gánh vác. Nhìn Điền Công xem, chỉ nhìn ánh mắt nó nhìn ta vừa nãy. Băn khoăn, u oán … đều đủ cả. Nhưng nếu ta hỏi nó thì nó chỉ gật đầu thôi … về điểm này nó kém xa ngươi, cái gì không biết thì hỏi, cái gì ấm ức thì nói …
- Ta vốn đọc sách thánh hiền đều có tiếp thu. Cao gia được tổ huấn, không sa đà vào thói tầm chương trích cú, nhưng đọc đến những sách Hình thư, Hình đỉnh, Pháp kinh … đặc biệt đọc đến Biến pháp canh tân của Thương Ưởng thì vỗ đùi. Ta cho rằng quản lý xã hội chỉ đến thế này là cùng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-a-nong-su/1180122/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.