Khi cửa đóng lại, Cao lão hất hàm hỏi:
- Còn một mình Lý Dịch hả? Cho vào nốt đi.
Lúc Lý Dịch được Đặng Ngọc Trân đưa vào, nét mặt Cao lão trở nên thản nhiên, lạnh nhạt. Không có niềm nở, không có trầu nước gì hết.
Lý Dịch này là một người gầy nhỏng, mặt dơi tai chuột, ánh mắt đảo liên hồi. Hắn rất có chiến thuật sau khi đưa mắt nhìn ba người còn lại, rõ ràng không muốn có mặt ai ở đây ngoài hắn, Đặng Ngọc Trân và Cao lão. Cao lão lờ đi.
- Xin ngài tha lỗi, ta cùng bất đắc dĩ mới phải nhờ đến Đặng lão xin gặp ngài.
- Không sao. Lý chưởng quầy cứ nói đi, ta vẫn đang nghe.
Khuôn mặt Lý Dịch tái đi, xám như tro. Lão đành nói huỵch toẹt:
- Ta có chút chuyện muốn nói riêng với ngài được không?
Cao lão lắc đầu:
- Không được! Đây đều là quân sư và hậu bối của ta. Ta không tin chúng thì con biết tin ai? Đuổi chúng ra đâu được?
Lý Dịch đành nhắm mắt lại bắt đầu kể lể:
- Nhà ta kinh doanh tơ lụa đã ba đời rồi, việc kinh doanh đều phát đạt. Cuối năm qua, nhà ta có mối làm ăn với công bộ. Cung cấp tơ lụa vào nội phủ trong cung. Việc này do một quan viên tên Đoàn Minh phụ trách. Hắn vòi của đút nhưng nhà ta không đưa đủ nên lẫn một số vải xấu đưa vào.
- Chúng ta đâu biết việc đấy, chỉ đến khi trong cung có lệnh nhà ta làm ăn gian dối với nội phủ. Tịch biên hết tài sản, lại sung con trai ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-a-nong-su/1180121/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.