Bách tập trung ba mươi thanh niên có vẻ sáng sủa nhất. Bắt đầu lên lớp những thứ cơ bản nhất về nông nghiệp. Bọn này thấy Hầu gia trực tiếp dạy chúng. Lại làm một cái tường đá ong, mài nhẵn, bắt bọn chúng lấy nõn chuối đánh nhọ nồi cho bức tường đen kịt. Lấy một viên màu trắng, viết lên tường thì phục lắm. Đứa nào cũng xin một viên. Thứ phấn này là Bách sai mấy tay thợ công bộ làm ra. Nung từ vôi bột và thạch cao. Không tốt bằng phấn thời sau, khi viết bột phấn tán loạn nhưng cũng đủ dùng.
Việc dạy học với hắn là nghề nghiệp, thuận lý thành chương mà làm thôi. Lại nói ngành nông nghiệp là ngành đặc thù, chuyên tiếp xúc với nông dân. Việc truyền đạt kiến thức cho người nông dân khác hẳn với dạy cho học sinh.
Đa số nông dân là người lớn tuổi, lại đã có sơ sơ kinh nghiệm sản xuất. Muốn họ làm theo những gì mình hướng dẫn, cần phải có phương pháp chứ không thể áp đặt. Khi xưa hắn học đúng ngành này nên có kinh nghiệm truyền đạt hơn người khác. Hắn dạy bọn chúng đầu tiên là kiến thức tự nhiên về cây trồng. Luôn lấy ví dụ và sự so sánh làm đầu. Chỉ một lúc là bọn chúng nghe như si như say.
- Tại sao có câu “Chiêm cập cợi, mùa đợi nhau” các ngươi có biết không?
- Thưa hầu gia, vì lúa Chiêm chín không đồng loạt, trên cánh đồng chỗ đã chín, chỗ lúa còn xanh. Còn lúa mùa luôn chín cùng nhau, không bao giờ sai lệch.
- Đúng thế! Lúa chiêm là loại giống lúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-a-nong-su/1180059/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.