Đến khi ra làm quan, Nguyễn Hiền nắm công bộ, Đặng Ma La nắm Thẩm hình viện. Hai người họ mặc sức thi triển tài năng, việc trong triều ngoài triều đều có phần. Thượng hoàng khen ngợi không ngớt, giao cho những trọng trách to lớn. Còn hắn thì Thượng hoàng chỉ nói một câu: “Hàn lâm học sĩ, kiêm Giám tu quốc sử”. Hắn quả thật không hiểu, mình có gì thua kém hai tên kia. Cái chức Hàn lâm học sĩ, biên soạn quốc sử này danh hào thì hiển hách, nhưng không có thực quyền, muốn thi triển tài năng thì khó hơn lên trời. Nhưng hắn không nản chí, tận trung chức trách. Ngày ngày cố gắng chỉ mong có lúc cho Quan gia thấy, hắn cũng có thể nắm Lục bộ, chấn ngoại xâm, thi thố với hai tên kia oanh oanh liệt liệt. Nhưng rốt cục 4 năm trước tên khốn Nguyễn Hiền chết. Hắn chẳng khóc chẳng rằng, cũng chẳng đến viếng. Nhất là sau khi nhìn thấy Lễ bộ tham tấu truy phong cho Nguyễn Hiền là "Đại vương thành hoàng". Trên thánh chỉ viết:
"Thập nhị tuế khôi khai lưỡng quốc
Vạn niên thiên tuế lập tam tài"
(Dịch: Mười hai tuổi khai khoa hai nước
Nghìn năm ghi mãi chữ tam tài)
Hắn biết: đời này hắn mãi mãi không còn được so tài với tên đáng ghét kia nữa. Từ đó ngọn lửa nung nấu cũng không còn như xưa. Hắn chỉ còn đặt tâm huyết vào việc bày mưu tính kế cho Chiêu Minh Vương, người thanh niên mà hắn nghĩ còn giỏi hơn tất cả Tam khôi bọn hắn. Mấy tháng nay, liên tiếp gặp những thanh niên kỳ tài, ai ai cũng như rồng ẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-a-nong-su/1179990/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.