Chương trước
Chương sau
Mười năm!
Niên hiệu Đại Khánh năm thứ 4, thành Vị Nghiệp. (1317)
Mùa xuân, những cánh hoa đào lất phất rơi trong gió nhẹ đưa hương thơm thoang thoảng tràn ngập các ngõ ngách trong thành. Con đường lớn chứa được hai cỗ xe ngựa đi cùng lúc đã phủ đầy sắc hồng của hoa đào. Hai bên đường, các hàng quán tấp nập kẻ đến người đi. Nơi ngã tư giao với con đường đi tới khu vực phía Nam của thành Vị Nghiệp, vang lên tiếng hò reo của dân chúng tụ tập xem một gánh xiếc biểu diễn tạp kỹ; bốn - năm đứa trẻ con đuổi bắt nhau chạy lẫn vào trong đám người, khiến mấy phụ nữ đang xem xiếc không chịu được bắt đầu quát tháo ầm lên.
Trên đường lớn, một người phụ nữ trung niên quay đầu nhìn lại đứa bé gái đi phía sau, nở nụ cười với nó.
- Yên Nhi, còn một canh giờ nữa mới tới thời gian Thanh Phong võ quán tuyển nhận môn sinh, đừng căng thẳng quá.
Đứa trẻ không tập trung, dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, một lúc sau mới phản ứng lại, miễn cưỡng mở lời.
- Vâng, thưa mẹ.
Người phụ nữ trung niên dừng lại trước một hàng bán kẹo hồ lô, kéo đứa trẻ lại gần mình.
- Không phải con thích ăn kẹo hồ lô đường sao? - Nói rồi quay qua người bán hàng - Cho ta hai xiên kẹo hồ lô bọc đường.
Đứa trẻ không nói gì, nhận xiên kẹo từ người bán hàng, nhưng không có vẻ gì là vui thích cả; có vẻ, nó đang căng thẳng thật sự.
*
Không ai biết võ đạo trong thiên hạ xuất hiện từ bao giờ, nhưng trải qua hàng ngàn năm phát triển đã hình thành nên hàng trăm môn phái giang hồ với vô số bí tịch công pháp khiến cho người luyện võ có thể nắm giữ lực sát thương to lớn hơn xa người thường. Tuy nhiên dù số lượng phong phú, đông đảo như vậy, nhưng có thể để được coi là danh môn chính phái chỉ chiếm mấy chục, có thể được coi là đại môn phái có lịch sử lâu đời, nắm giữ tài nguyên to lớn thì càng thêm ít, cả thiên hạ chỉ có năm thế lực, mà thế nhân ca tụng là “Thiên hạ Ngũ Tông”.
Cũng chính bởi vì địa vị cao thượng của Ngũ tông trong giang hồ, cho nên hàng năm có vô số người muốn bái vào làm môn hạ, đệ tử, đã đi tới sơn môn của Ngũ phái tìm kiếm cơ duyên gây ra không ít hỗn loạn, phiền phức, thậm chí bởi vì giữa những người đến bái sư xảy ra tranh chấp dẫn đến chết người. Để hạn chế việc có quá nhiều người tụ tập dưới sơn môn gây hỗn loạn không cần thiết, cũng để tiện cho việc tìm kiếm được mầm mống có thiên phú võ đạo, bắt đầu từ hơn trăm năm về trước, năm đại phái đã tiến hành thành lập các võ quán ở các thành trấn trong phạm vi ảnh hưởng của mình.
Các võ quán này thu tuyển học viên khắp nơi trong dân gian rồi đào tạo võ học cơ bản, sau đó những học viên ưu tú nhất thông qua khảo hạch sẽ được chọn trở thành đệ tử chính thức của Ngũ đại phái.
Thanh Phong võ quán chính là một võ quán như vậy.
Thanh Phong võ quán chiếm một diện tích rộng lớn ở thành Nam, cùng với Thiết Huyết võ đường là hai võ quán được liệt vào hàng lớn nhất của thành Vị Nghiệp. Hàng năm, cứ vào tháng thứ ba của mùa xuân, hai võ quán này bắt đầu kỳ tuyển nhận môn sinh, đây cũng là thời gian nhộn nhịp nhất của những thiếu nam, thiếu nữ dưới mười ba tuổi trong phạm vi trăm dặm xung quanh Vị Nghiệp thành.
Mặt trời vừa ló dạng chưa lâu, mọi người đã đứng chật kín con đường phía trước cửa võ quán. Đám đông ồn ào, tạo thành chuỗi huyên náo vang vọng cả đoạn đường trước cửa võ quán, chủ yếu là thí sinh tham gia thi tuyển cùng với người thân của mình.
Cánh cửa gỗ to lớn của võ quán vẫn im lìm, người phụ nữ trung niên cùng đứa trẻ tên Yên Nhi đứng ở một góc trong đám người chờ đợi.
- Yên Nhi, nếu muốn giành vị trí thứ nhất lần tuyển sinh này có hai nhân vật con cần cẩn thận. - Người phụ nữ trung niên nhỏ giọng, đưa mắt về một phía khác - Đó là Đoàn Kinh Thiên, con út của hội trưởng Đoàn Thiên Đức của Vạn Phú thương hội, năm nay mười hai tuổi, từ nhỏ đã được võ sư có tiếng dạy võ. Nghe nói lần kiểm tra sức mạnh cách đây sáu tháng, Đoàn Kinh Thiên đã nâng được mười một đỉnh, bây giờ đã nửa năm qua đi, thật không biết hắn đã tiến bộ đến mức nào.
Đảo mắt một vòng, người phụ nữ dừng lại, chỉ tay về phía một đứa bé gái xinh đẹp, phục sức rực rỡ, lúc này đang được một đám người vây quanh.
- Kia là tiểu thư của Trương gia, Trương Thủy Nguyệt, năm nay mười một tuổi. Lúc còn nhỏ bị bệnh nặng, Trương gia tiêu hao một nửa gia sản tìm mua một gốc nhân sâm ngàn năm tuổi cho Trương Thủy Nguyệt uống, không chỉ khiến nó hết bệnh mà còn nhân họa đắc phúc, lực lượng cũng trở nên lớn vô cùng.
- Thanh nương, con biết rồi. - Hoàng Tư Yên đưa mắt nhìn hai người Thanh nương nói tới, gật đầu.
Đúng lúc này cánh cửa nặng nề của võ quán từ từ mở ra. Một người đàn ông dáng dấp cao lớn, vạm vỡ từ bên trong bước tới, đảo mắt nhìn đám người nhốn nháo phía dưới. Đợi đến khi tất cả yên tĩnh trở lại, người đàn ông lúc này mới cất giọng nói sang sảng của mình.
- Đa tạ tất cả các vị đã tới tham dự buổi lễ tuyển sinh mùa xuân hàng năm của Thanh Phong võ quán. Ta là Hứa Tuấn, người chủ trì buổi tuyển nhận môn sinh ngày hôm nay. Quy tắc chắc mọi người đều đã biết, không để mọi người mất thêm thêm thời gian nữa, những ai từ mười ba tuổi trở xuống tham dự tuyển sinh bước vào bên trong, những người khác chờ ở bên ngoài.
*
Giữa quảng trường rộng đặt một loạt những chiếc đỉnh lớn nhỏ không giống nhau, đám trẻ đứng ở một bên chăm chú nghe hướng dẫn của giáo đầu họ Nam.
- Tuyển sinh lần này cũng giống những năm trước được chia ra làm hai vòng, đầu tiên là “nâng đỉnh” để kiểm tra sức mạnh cơ bắp của các ngươi, nhưng ai nâng được thất đỉnh trở lên coi như thông qua. Còn có ai hỏi gì không?
Đa số mọi người đều đã biết được nội dung khảo hạch nên không ai có ý kiến gì, chỉ có một bé trai mặc trang phục làm bằng vải thô đã sờn chỉ, ấp úng sợ sệt, lí nhí mở miệng.
- Giáo… giáo đầu, “thất đỉnh” là bao nhiêu cân ạ?
Hứa Tuấn khẽ cau mày, nhưng khi nhìn dáng vẻ sợ hãi của đứa trẻ, cùng bộ quần áo vải thô cũ kỹ, thì cặp mày rậm giãn ra, nở nụ cười, trả lời.
- Một đỉnh là mười cân, “thất đỉnh” tương đương với bảy mươi cân, ngươi hiểu rồi chứ?
- Dạ…thưa giáo đầu, hiểu…hiểu rồi ạ!

Đám trẻ tiến về phía một chiếc bàn nhỏ ghi danh, sau đó lấy số thứ tự rồi xếp hàng thành thật chờ đến lượt mình. Người đầu tiên nâng đỉnh là một đứa bé mập mạp tên gọi Hàn Ninh; thân hình quá khổ khiến nó đi lại có phần khó khăn, mỗi lần nó bước đi từng ngấn mỡ trên người lại rung động làm cả đám trẻ không dám đứng gần.
Trên sân đặt ba mươi chiếc đỉnh đồng điêu khắc hình long phượng được sắp xếp lớn dần từ phải sang trái. Hàn Ninh đi đến chỗ đặt đỉnh đồng, không dừng lại ở mấy chiếc đỉnh đầu tiên bên phải mà đi thẳng đến chiếc đỉnh số bảy, dùng hai tay nắm lấy phần tai của đỉnh, gồng sức nhấc lên. Chiếc đỉnh từ từ được nhấc lên khỏi mặt đất, giơ cao tới đỉnh đầu một cách dễ dàng. Hàn Ninh hạ chiếc đỉnh xuống đất, không dừng lại mà đi đến chiếc đỉnh số tám. Lần này nó cẩn trọng hơn, thoa một lớp bột chống trơn lên tay rồi mới dồn lực vào cánh tay nâng đỉnh.
- Hàn Ninh, mười đỉnh, thông qua. Người tiếp theo! - Người ghi chép thành tích thí sinh của võ quán cao giọng. Tìm truyện hay tại ~ TrumT ruyen. O RG ~
Hàn Ninh nghe được kết quả, khuôn mặt hớn hở, vác thân hình ục ịch về chỗ của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.