- Hạ thần bái kiến Bệ… tham kiến công tử! - Trần Cảnh Thành dừng lại cách đình nhỏ ba thước, hắn đang định quỳ xuống đột nhiên như nhớ tới điều gì liền dừng lại, đổi sang hơi khom lưng chắp tay.
- Người đã đi rồi sao? - Từ trong đình truyền ra giọng nói của một người đàn ông.
- Bẩm Công tử, Lão hầu gia đã rời đi. - Đình nhỏ được che bởi mành trúc, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người ngồi cạnh chiếc bàn đá. Đối với người ở bên trong đình, hắn không dám có bất kì thất lễ nào, cung kính nói tiếp. - Công tử nếu đã quan tâm tới Lão hầu gia, không bằng triệu kiến Lão Hầu gia một lần, xe ngựa của Lão Hầu gia mới rời khỏi, hẳn là còn kịp.
- Trẫm thừa phúc của tổ tông, trị vì thiên hạ này, lại để trọng thần triều đình là Minh Văn Hầu bị tặc nhân ám hại, quả thực không có mặt mũi đối mặt với Lão Hầu gia. - Bên trong đình, một người đàn ông mặt mày tuấn tú, mặc một bộ quần áo thư sinh màu trắng, ánh mắt bất định nhìn hư không, trầm tư nói.
Thân là thần tử, nhất là thần tử bên cạnh vua, có những điều có thể nói, những cũng có những điều tuyệt đối không được mở miệng, thậm chí ngay cả nghe cũng không được phép nghe nếu không sẽ không biết mình chết lúc nào. Trần Cảnh Thành giống như không nghe thấy mấy lời kia của người trong đình, nói tiếp.
- Bẩm công tử, vụ án Minh Văn Hầu bị ám sát mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-a-man-luc-kiem-van-hong-tran/1644684/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.