Dạo này ba mẹ cô rất ít gọi điện cho cô, có vài lần cô gọi về, ba mẹ cô có vẻ rất bận rộn, hỏi thăm cô vài câu rồi cũng cúp máy. Có lẽ họ lại đang bận bịu rồi, đến cả ông anh trai của cô hầu như cách tối lại gọi điện kiểm tra, gần đây những cuộc điện thoại cũng thưa thớt hơn hẳn.
Như vậy, cô lại càng tự do hơn, tha hồ thời gian hẹn hò với Mặc Đông mà không sợ có người nhà gọi đến.
Trước ban công lộng gió, An Tri Hạ nằm trong lòng anh, ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm. Thành phố này không sầm uất như thủ đô, trái lại mang một vẻ đẹp cổ điển tĩnh lặng, những tòa nhà cao tầng như khu nhà của cô và anh cũng đã là hiếm hoi. Nhưng đó chính là thứ làm nên sự đặc biệt của nó và một trong những điều mà cô thích nhất chính là có thể ngắm trăng sao ngay từ ban công phòng cô và anh.
Bỗng nhiên cổ cô xuất hiện vật gì đó nho nhỏ lành lạnh, khiến An Tri Hạ khẽ giật mình.
Là một sợi dây chuyền mảnh, mặt dây là hình chú thỏ pha lê đang ôm một bông tuyết trong lòng. An Tri Hạ xoay người lại, ngẩng đầu hỏi anh:
“Tặng em hả?”
“Ừm.”
Trông nó rất đáng yêu, hợp với tính cách của chủ nhân, sợi dây bạc mảnh đậu trên xương quai xanh của cô lấp lánh, vừa xinh đẹp lại kiều mị. Chỉ là cô có một thắc mắc:
“Đông, không phải thỏ thích ăn cà rốt sao? Vì sao lại ôm một bông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-a-ha-lanh/3378221/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.