Lúc An Tri Hạ thức dậy mặt trời đã lên cao, rèm cửa vẫn khép im lìm khiến căn phòng tối om như ban đêm. Gượng ngồi dậy, nơi ấy đau như cắt thịt, hông lại mỏi đến mức cô không muốn phải động đậy một chút nào.
Nhưng mà cô đang không mặc quần áo, cũng không thể cứ để như vậy được. An Tri Hạ vừa mặc xong áo ngủ rộng thùng thình, đang cong người khó khăn xỏ chiếc quần ngắn xòe hình gấu, bất chợt cánh cửa phòng bật mở, anh đi vào với một thứ đồ gì đó trên tay.
“A!”
Cô gái nhỏ sợ tới nỗi dẫm phải dây quần, lảo đảo muốn ngã ngồi xuống đất. Anh nhanh nhẹn chạy tới đỡ lấy cô, vừa vặn ôm trọn đôi bánh bao tròn trịa từ phía sau, một tay ôm giữ lấy eo thon, cất giọng lo lắng:
“Cẩn thận!”
Cái cảnh tượng này đúng là quá đỗi xấu hổ. Nếu giờ có một điều ước, có lẽ cô sẽ ước biến thành chuột chũi để đào hố thật sâu mà trốn xuống đó. Còn mặt mũi nào mà đối diện với anh nữa không?
Mặc Đông vừa đặt cô xuống giường, An Tri Hạ liền chui vào trong chăn, nén đau mặc đồ cho tử tế, sau đó có chết cũng không chịu chui ra.
Cô nhớ hết, nhớ toàn bộ chuyện xảy ra đêm qua. Cô không say hẳn, cô chỉ là mượn rượu làm càn, chỉ là cô cũng muốn như thế.
Giờ thì cô hiểu sâu sắc câu nói “tiểu biệt thắng tân hôn rồi”. Xa anh bảy ngày, cô như nàng ngốc mong ngóng được gặp anh, gặp rồi liền muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-a-ha-lanh/3378041/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.