Thời điểm Trình Cẩn tỉnh lại, cậu có cảm giác như mình đã ngủ một giấc rất dài, cả người mềm như bông, sau khi mở to hai mắt ra, thứ đầu tiên cậu thấy chính là một mảnh tuyết trắng tinh, qua một hồi lâu sau, cậu mới ý thức được đó là trần nhà. >
Ý thức đang dần dần trở về, Trình Cẩn nghĩ tới lúc mình rơi vào hôn mê, nghĩ tới vết thương trên bụng Lục Đào, lại nghĩ đến cảm giác đau đớn từ bụng mình, cả người phát run, giật mình bật dậy, hoảng hốt hô lên: “Lục Đào……”
Giây phút cậu bật dậy đã làm người bên cạnh hết hồn theo, bà nội đang ngồi trên xe lăn, trên đầu gối là một quyển sách, đương nhiên là đang ngồi xem thư, nghe được tiếng Trình Cẩn hô mới ngẩng đầu lên, thần sắc vẫn nhàn nhạt, cũng không có chút gì là kinh hoảng, chỉ nói: “Nằm xuống mau, giờ cậu chưa nên đứng dậy.”
Trình Cẩn nhìn thấy bà nội, rất kinh ngạc, ngơ ngác hỏi: “Sao bà nội lại ở đây?” cậu hoang mang nhìn bà, nói: “Đây là đâu? Lục Đào đâu rồi? Anh ấy thế nào?” Nghĩ đến Lục Đào, cậu liền gấp gáp, trong đáy mắt chỉ toàn là lo lắng và đau khổ, trông như chuẩn bị rơi nước mắt tới nơi.
“Bệnh viện, khoa sản.” bà nội trả lời trước cho cậu một vấn đề rồi lại nói: “Tiểu Đào đang ở bệnh viện Quân Bộ, không có sao hết.”
Trình Cẩn bán tín bán nghi mà nhìn bà, “Thật vậy sao?”
Bà nội nhếch nhếch khóe miệng, “Nó là cháu đích tôn của ta, nó có mệnh hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-xin-ly-hon/1976081/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.